Cung Lạc An. Hoàng Uyển Như ngồi chờ bánh quế ở chính điện, vô cùng thích thú nhìn ngắm xung quanh. Phải nói rằng Hàn phi này rất biết hưởng thụ, sự sủng ái của Phụ hoàng như thế nào cả triều đình cùng hậu cung ai cũng rõ nhất. Ban thưởng cho Hàn phi hàng tháng cũng chỉ là theo quy củ của chức phi mà ban xuống, có khi cũng là nể mặt thế lực sau lưng bà ta mà ban nhiều hơn một chút.
Nhưng đến mức cung Lạc An này có thể lộng lẫy tráng lệ như thế cũng xem như bà ta có tiềm lực lớn. Hoàng Uyển Như chợt xẹt qua một suy nghĩ, nếu nàng chặn được tiềm lực này của bà ta thì thế nào? “Hoàng tỷ, đệ có nghe nói chuyện của Lưu đại tiểu thư cùng Ôn tiểu thư.
Đệ vẫn lo lắng cho Hoàng tỷ, quả thật lòng đệ vô cùng bất an thay cho người.” Thất Hoàng tử chủ động lên tiếng. Hắn ta cho rằng đây là nơi của hắn cùng Mẫu phi, chẳng lẽ còn ăn thiệt thòi.
Mà người ăn thiệt có khi còn là vị Hoàng tỷ này. “Ai dô, thì ra đệ cũng có nghe qua chuyện này sao? Thật may mắn nha, dù sao Lưu đại tiểu thư kia xem ra có chút vấn đề.
Ta cũng không hiểu lắm chuyện này đâu.” Hoàng Uyển Như tỏ ra ngây ngô không biết ẩn tình bên trong, chỉ đơn giản bày ra bộ mặt bản thân vô cùng may mắn.
Còn chuyện Lưu Lam Nhược chính là nghe người khác nói. “Hoàng tỷ sau này nên cẩn thận hơn.
Nếu cần thiết có thể tìm đệ đi cùng Hoàng tỷ.” Thất Hoàng tử không ngại bỏ chút công phu diễn trò tỷ đệ tình thâm. “Được, một lời đã định.
Cần đi đâu ta sẽ tìm Thất đệ.” Nàng cười nói. Lòng Hoàng Uyển Như vô cùng cảm thán, hai mẫu tử nhà này có phải thích diễn trò quá không.
Cả một đời diễn trò còn chưa đủ sao? Báo hại nàng vờ vịt mệt chết được. “Công chúa, con xem bánh quế tới rồi.
Ăn một chút đi.” Hàn phi cùng đám nô tỳ đi ra còn mang theo vài đ ĩa bánh ngọt. Phải nói là mùi thơm này làm Hoàng Uyển Như có chút đói rồi. “Vẫn là bánh quế chỗ Hàn phi nương nương là tuyệt nhất.” Đây có lẽ là lời nói thật lòng của nàng. Dù sao cũng đã đến, nàng cũng không muốn mang cái bụng rỗng đi về.
Nhưng khi ăn tới chiếc bánh ở đ ĩa khác, Hoàng Uyển Như cảm thấy có gì đó không đúng. Đây chính là vị cỏ mật, thường thì loại cỏ này dùng trong một số bánh ngọt tạo vị tự nhiên, có tác dụng thanh mát.
Tuy nhiên Hoàng Uyển Như lại bị dị ứng với loại cỏ này, ngay khi nàng định bỏ miếng bánh xuống thì trong đầu nàng lại lóe lên một chuyện. Cơ hội này chỉ đến một lần! Chuyện nàng dị ứng cỏ mật chỉ sau khi chuẩn bị xuất giá mới phát hiện, vì lúc đó Hàn phi cũng mang đến một đ ĩa bánh như thế này. Chỉ là bà ta lúc đó cũng là vô tình mà thôi, ngay cả lần này cũng vậy. Hoàng Uyển Như hơi khựng lại, rồi sau đó lại cắn miếng bánh mạnh hơn.
Xem ra đây là cơ hội duy nhất của nàng. “Bánh của Hàn phi nương nương là ngon nhất.
Bánh nào cũng ngon nha, nhưng bánh quế vẫn là tuyệt đỉnh.” Nàng trổ hết tài vuốt mông ngựa. Hàn phi ban đầu còn hơi khó chịu vì đánh mất cơ hội ở cùng Hoàng thượng, nghe được những câu nói này cũng xem như mát lòng mát dạ. Tiền tài bà ta không thiếu, thứ bà ta thiếu chính là sủng ái của Hoàng thượng cùng địa vị cao cao tại thượng kia. Các thế gia khác vì không thế để nữ nhi vào cung củng cố địa vị, chính vì vậy bọn họ đã vô thức hình thành một liên kết lớn ủng hộ Hàn phi. Chỉ cần bà ta không có khuyết điểm lớn thì đám người gia tộc kia vẫn sẽ bảo vệ bà ta. Mà Thất Hoàng tử, nhi tử của bà ta cũng là nhận được sự ủng hộ này. “Thất đệ, sao đệ không ăn? Đồ ở đây hơn hẳn chỗ Mẫu hậu nha.” Đây là câu nói ẩn ý của nàng. Nàng đang muốn nói không chỉ là bánh, mà còn là mọi thứ, bài trí quá xa hoa, chỗ Mẫu hậu của nàng còn chưa được như thế đâu.
“Hoàng tỷ nói đùa, chỉ là bánh mà thôi, chỗ nào mà không như nhau.” Thất Hoàng tử trước giờ không thích ăn ngọt, cho nên hắn hiếm khi ăn đồ ngọt, điều này cũng xem như tạo thuận lợi cho nàng. Bánh trên bàn chỉ có nàng ăn, bệnh cũng chỉ có mình nàng mắc phải, chờ tra ra là dị ứng thì có lẽ… mẫu tử họ cũng đã sứt đầu mẻ trán rồi. “Ai dô, Thất đệ thật không biết cái gì gọi là thưởng thức.” Nàng tỏ ra vô tư cười nói. Trong người nàng đã bắt đầu vô cùng khó chịu, bụng nàng khó chịu, bây giờ là thời điểm phải nhịn.
Vẻ mặt của nàng rất bình thường, thậm chí là vô cùng thoải mái, nhưng dưới lớp váy áo, từng mảng đỏ đã hiện lên.
Lưng nàng toát mồ hôi lạnh, nàng vẫn phải cầm lên một miếng bánh cắn mạnh xuống lần nữa. Hoàng Uyển Như ép mình phải nuốt miếng bánh này. “Ngon nha.” Nàng cười nói. Màn kịch này xem như nàng dùng tất cả sức bình sinh của mình chống đỡ, chỉ cần một miếng nữa thì biểu hiện nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng tính mạng. Đây là điều nàng nhớ lại lúc trước thái y từng nói lúc nàng mơ hồ vừa tỉnh. Lý ma ma bên này cũng bắt đầu nhìn ra biểu hiện khác thường của Công chúa, đây là ép mình tới mức run rẩy sao? “Công chúa, người… không khỏe?” Lý ma ma tiến lên nhìn sắc mặt Công chúa. Lúc này Hàn phi cùng Thất Hoàng tử cũng bắt đầu chú ý tới, bọn họ tái mặt.
Quả thực nếu Công chúa có mệnh hệ nào ở đây thì cái mạng của họ cũng đừng mong còn. “Công chúa…” Hàn phi là người lo lắng nhất, bà ta bật dậy tới gần Hoàng Uyển Như. Nhưng còn chưa kịp chạm tới người nàng, cả cơ thể nàng đã ngã xuống, Thất Hoàng tử cũng xem như là người có công phu, đỡ lấy thân thể nàng. Hắn cảm nhận được cả người Công chúa vô cùng nóng rực, mồ hôi dường như đổ ướt mảng áo. Đây là cố tình? Hắn nhíu mày thật chặt. “Công chúa, người sao rồi?” Lý ma ma cùng Thiên Thiên hoảng sợ. Nhã Lý là người còn chút lý trí nhanh chóng chạy đi gọi thái ý, Hàn phi bên này vô cùng sợ hãi.
Bà ta bàng hoàng, không biết tại sao lại có chuyện này xảy ra, rõ ràng bà ta cũng không làm gì? Hay có kẻ muốn hại bà? Bên này, Đế Hậu còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì đã có người đến bẩm báo Công chúa trúng độc tại cung Lạc An. Hoàng hậu sợ hãi tới mức đi không vững, Tề Lâm Đế phải đỡ bà đi, nhanh chóng di giá tới cung Lạc An. Thái tử còn chưa về tới cung của mình cũng đã nghe tin tức này, lập tức đi qua cung Lạc An. Trong lòng mọi người vô cùng lo sợ, ngay cả mẫu tử Hàn phi cũng cầu mong Hoàng Uyển Như tốt nhất không bị gì.
Nếu không… e là bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan ức. “Thái y, Công chúa là bị làm sao?” Hàn phi nhanh chóng lên tiếng. “Bẩm Hàn phi nương nương, nhìn triệu chứng có lẽ là trúng độc, nhưng mạch tượng lại không giống như vậy, vi thần cần thêm thời gian…” Vị thái y run rẩy bẩm báo, còn chưa hết câu đã bị Hàn phi ngắt lời. “Vô dụng, Công chúa mà có mệnh hệ nào thì ông cũng tự chôn cùng người đi.” Hàn phi tức giận quát. Trong đầu bà ta đang xoay vòng, là ai dám hãm hại Công chúa trong cung bà ta hay có kẻ… muốn hãm hại bà ta. Đây còn là thời điểm nhạy cảm, Công chúa vừa bị bọn thế gia hãm hại không thành, giờ lại gặp chuyện ở cung của bà ta. Quá mức trùng hợp rồi! “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương tới.” “Thái tử tới.” Giọng cung nhân hô to, Hàn phi sực tỉnh, bây giờ điều bà ta cần làm là phải tìm cách kéo dài thời gian để giải oan cho mình. Mà bên này Thất Hoàng tử vẫn nghi ngờ Hoàng Uyển Như là đang cố tình hãm hại họ..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!