Mẹ Hoài An đang ngồi xổm giặt quần áo, giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên khuôn mặt hao gầy của bà.
Đường nét trên mặt bà rất hài hòa, mày mảnh cong hình lá liễu, đôi mắt to tròn và môi nhỏ nhắn phớt hồng.
Nếu nhìn kỹ thì không khó để đoán ra khi còn trẻ bà là một cô gái xinh đẹp.
Thế mà năm tháng không tha cho một ai, sự khắc khổ đã khiến làn da của bà sạm đi, từ cô gái xinh xắn trở thành người phụ nữ lam lũ, khổ nhọc.
Không gian nhà vệ sinh vừa nhỏ vừa bí bức, ánh đèn nơi phòng bếp ảm đạm chỉ chiếu đến một góc của căn phòng, phần còn lại bị bóng tối bao trùm.
Trái ngược với tiếng chà đồ ở gian dưới, phòng khách ở trên thì rất yên ắng, lâu lâu chỉ có tiếng lật vở của người anh đang ngồi học dưới bóng đèn bàn nhỏ.
Hoài An đứng ngoài cửa, nửa bước cũng không dám vào.
Cậu không biết phải nói thế nào với mẹ và anh, nên chần chừ từ nãy đến giờ.
Anh hai cậu đang viết bài tập bỗng ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy em mình đứng loay hoay ở đó thì lên tiếng hỏi: "Sao em không vào nhà?"
Ánh mắt cậu hơi lo sợ, không dám nhìn vào anh, cố gắng tỏ vẻ bản thân rất bình tĩnh mà nói: "Dạ, em vào ngay đây."
Đôi dép nhỏ được cậu bé xếp dọn trong kệ giày, hít một hơi thật sâu, cậu đi lại gần nắm áo anh mình: "Anh ơi..."
Anh hai quay sang nhìn cậu: "Sao vậy em?"
"Trên trường có mở lớp học năng khiếu, em muốn tham gia ạ."
Tiếng chà quần áo vẫn còn văng vẳng ở cuối nhà xen lẫn là tiếng nước bì bõm vang lên.
Người anh im lặng, ánh đèn phản chiếu hình dáng hai anh em lên bức tường, nom nhỏ bé và yếu ớt đến thế.
"Vậy để anh nói chuyện với mẹ nhé, em đi thay đồ đi."
"..."
Không biết cuộc nói chuyện rì rầm bắt đầu từ khi nào và kết thúc ra sao, chỉ biết rằng hôm sau, anh cậu đã dẫn cậu đến lớp năng khiếu của trường để đăng ký.
Trường C tạo điều kiện cho tất cả học sinh trong trường, vì thế giá tiền cho khóa học năng khiếu không quá mắc so với bên ngoài.
Điều này vượt ngoài dự tính của hai anh em, lúc này khuôn mặt căng thẳng của anh cậu mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Sau khi đăng ký lớp thành công, hai anh em lại chở nhau lên trấn trên mua đồ dùng cho lớp mỹ thuật.
Chiếc xe đạp cọc cạch của mẹ vì chở thêm cậu bé mà kêu to hơn, nó đã cũ kĩ quá rồi, mẹ cậu từng đem đi sửa nhiều lần, tiền sửa có khi còn nhiều hơn tiền mua.
Anh cậu cầm đống họa cụ bọc lại thật kỹ, rồi nhét vào giỏ xe đạp được gắn ở phía trước, lúc quay đầu, thấy cậu bé đang mải nhìn chiếc xe kem gần đó, bèn hỏi nhỏ: "Đầu kia có kem, em có muốn ăn kem không?"
Cậu bé lo lắng nhìn bọc họa cụ, rồi nhìn anh mình: "Có, nhưng em sợ mình không đủ tiền."
Số tiền mua họa cụ rất nhiều, có vài tờ tiền cậu chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng cậu cũng lờ mờ đoán rằng nó có giá trị rất lớn, nếu biết học vẽ tốn tiền như vậy, cậu sẽ không học nữa.
Anh hai bình tĩnh chống xe, dặn dò cậu phải đứng ở đây trông xe, còn mình thì chạy lại phía xe kem.
Lúc trở lại, anh cậu cầm theo cây kem mát lạnh đưa cho cậu, dặn dò: "Ăn nhanh lên, không chảy hết đấy."
Bạn đang đọc bộ truyện Mùa Hạ Năm Xưa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mùa Hạ Năm Xưa, truyện Mùa Hạ Năm Xưa , đọc truyện Mùa Hạ Năm Xưa full , Mùa Hạ Năm Xưa full , Mùa Hạ Năm Xưa chương mới