Hạ Dương khó hiểu nhìn Taishi, cô thật sự không hiểu ý của anh như thế nào, lúc thì anh đòi ngủ dưới nền, lúc thì lại đòi ngủ trên giường.
Là đàn ông sao lại còn khó hiểu hơn cả phụ nữ nữa vậy?
Hạ Dương lắc lắc đầu, cô đi lại tủ quần áo của mình, vừa định lấy đồ đi tắm vừa cất giọng nói "Em đi tắm đã, anh cứ suy nghĩ kỹ xem muốn ngủ ở đâu nha."
Taishi ngẩn tò te.
Cái này mà cũng cần suy nghĩ kỹ nữa sao?
Bởi vì trong phòng còn có Taishi, Hạ Dương lại là người hay ngại ngùng, nên cô chỉ có thể chọn một bộ đồ ngủ thật kín đáo.
Lúc cô bước vào trong đã nhìn thấy Taishi ngồi ở vị trí ngủ trên sàn nhà, hai con gấu mà cô đặt biệt chuẩn bị cho anh bị anh bỏ lại trên giường từ lúc nào rồi.
Taishi có vẻ đang bận việc gì đó, chỉ thấy anh cầm lấy máy tính của mình đặt lên đùi mà gõ gõ.
Hạ Dương mở cửa bước vào anh cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó im lặng tiếp tục làm việc của mình.
Bầu không khí trong phòng lúc này hơi khó xử, Hạ Dương nhìn Taishi sau đó ấp úng hỏi "Anh đã quyết định ngủ trên sàn rồi sao?"
Taishi không ngẩng đầu lên nhưng vẫn trả lời cô "Ừ"
"Anh không muốn ôm gấu bông sao?"
Taishi lúc này mới ngẩng đầu lên "Em nhìn tôi giống người thích ôm gấu bông ngủ sao?"
"À" Hạ Dương gật gật đầu hiểu ra.
Bầu không khí trong phòng lại lâm vào bế tắc.
"Cái kia.." " Cái đó.."
Hai người bỗng nhiên cùng lên tiếng.
"Anh/Em nói trước đi." lại là đồng thanh.
"Khụ" Hạ Dương ngại ngùng leo lên giường.
Taishi nhìn cô rồi nói tiếp "Em nói trước đi."
Hạ Dương cúi đầu, nhỏ giọng hỏi "Anh thật sự muốn kết hôn với em sao?"
Taishi bỏ máy tính xuống gật đầu với cô "Đúng vậy." Sau đó lại sợ cô nghĩ là anh thương hại cô nên mới nói thêm "Chuyện tôi đã làm thì tôi sẽ có trách nhiệm, em đừng lo lắng quá."
"Là vậy sao?" Hạ Dương lại thầm cười khổ.
Vẫn là trách nhiệm, đến cuối cùng anh cũng chỉ muốn chịu trách nhiệm với cô, đến cuối cùng anh vẫn không thể nói ra thêm được một lý do nào khác.
Có lẽ cảm thấy Hạ Dương có gì đó không đúng, Taishi nhìn cô "Em sao vậy?"
Hạ Dương cười gượng lắc đầu "Không có gì đâu.
Mà lúc nãy anh định nói gì vậy?"
"Tôi muốn hỏi là ở đây khi đăng ký kết hôn thì có cần giấy tờ gì thêm không?"
Hạ Dương lắc đầu "Em cũng không biết, ngày mai đến chỗ đăng ký hỏi xem, nhưng chắc sẽ cần hộ chiếu của anh." Cái này là cô không biết thật, cô có đăng ký kết hôn lần nào đâu.
Nghĩ đến đây Hạ Dương càng buồn hơn, cô không ngờ chuyện quan trọng nhất cả đời cô lại diễn ra vô cùng gượng ép và không chút vui vẻ như vậy.
Thấy Taishi gật đầu, Hạ Dương miễn cưỡng cười nói "Anh ngủ đi, mai còn phải dậy sớm."
Tuy nói vậy nhưng tôi hôm đó cả hai người đều không ai ngủ được.
Mỗi người có một nỗi suy nghĩ khác nhau.
Hạ Dương nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Taishi, hôm đó trông anh rất đẹp trai, cô bị anh hớp hồn ngay cái nhìn đầu tiên.
Cô dành ra hơn ba năm cố gắng để có thể tự tin đứng trước mặt anh, cô không còn nhớ được mình đã phải khổ cực như thế nào.
Cô chỉ nhớ thời gian ba năm đó thật sự rất dài, rất tồi tệ.
Ngày nào cô cũng phải vùi đầu học tập đến quên ăn quên ngủ, từng là một đứa cố chấp, nhưng vì lời hứa cho cô đi Nhật của ba cô, cô đã phải cắn răng cố gắng thi đỗ chuyên ngành mà cô không thích.
Đến khi đạt được mọi thứ, có đủ tự tin để đứng trước mặt anh, thì lại nghe tin anh đính hôn rồi.
Cô cũng từng đau khổ, từng gục ngã, từng muốn từ bỏ.
Nhưng sau đó cô lại không nhịn được mà tham luyến thứ tình cảm cố chấp đó, tham luyến ánh nhìn của anh, tham luyến sự quan tâm dù biết chỉ là anh đang nhận sự nhờ vả.
Có lẽ vì sự tham luyến của cô mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.
Đêm hôm đó Taishi say rượu, dù vậy trong tiềm thức anh vẫn gọi tên người anh yêu.
Cô chỉ là một người thay thế, một kẻ ngáng đường không biết từ đâu xuất hiện phá rối cuộc sống của anh, làm tan nát hạnh phúc của anh.
Hạ Dương biết Taishi có lẽ đang rất hận cô, cũng rất ghét cô, nhưng anh lại phải cố kiềm nén cảm xúc của mình mà chịu trách nhiệm với cô.
Nỗi đau phải từ bỏ người mình yêu thương để đến với thứ gọi là trách nhiệm, hẳn là một cảm giác không dễ chịu chút nào.
Nghĩ đến đây Hạ Dương lại sợ, cô sợ sau khi đến Nhật cùng với Taishi, cô sẽ bị anh ghẻ lạnh.
Cô không biết lúc đó mình sẽ ra sao, sẽ phải sống như thế nào.
Tuấn Vỹ nói với cô, cô không có thêm bất kì sự lựa chọn nào nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp, truyện Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp , đọc truyện Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp full , Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp full , Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp chương mới