Phản ứng của Lâm Ỷ đôi khi quá nhanh khiến người khác không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chu Việt buồn ngủ đến mức không thèm đoái hoài gì đến Lâm Ỷ. Cậu nhặt chăn dưới đất lên, tắt đèn nằm cạnh cô, vùi cả người vào chăn thêm một lần nữa.
May mà giường ngủ của phòng này rộng nên hai người mới thoát khỏi cảnh chen chúc.
Lâm Ỷ dù sao cũng là một cô gái, da mặt không dày đến vậy, nếu người đó không phải Chu Việt, chắc chắn không bao giờ có chuyện cô ngủ cùng giường với người khác giới. Có điều nghĩ kĩ lại, cô vẫn cảm thấy xấu hổ, không được tự nhiên.
Cô tự thôi miên mình rằng hai người thậm chí còn từng ngủ chung nôi. Nghĩ vậy, cơ thể mới dần thả lỏng.
Lâm Ỷ nhắm mắt, đầu óc bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây, cáu kỉnh lật người.
Một cánh tay với đường cong cơ bắp rõ ràng vươn ra từ bên cạnh, mạnh mẽ ôm eo, kéo cô lại gần. Giọng nói trầm lắng mơ hồ truyền tới: “Đừng nghĩ nhiều…Mau ngủ đi.”
Lâm Ỷ hít một hơi thật sâu, mí mắt không chịu được nữa, từ từ chìm vào bóng tối.
Cô ngủ không thoải mái lắm, thỉnh thoảng lại thức dậy vài lần, cảm nhận được cánh tay vắt ngang người, cô mới yên tâm ngủ tiếp.
****
Học kì 1 của lớp 11 trôi qua rất nhanh, chưa gì đã tới cuối kì.
Chu Việt nhận ra từ sau đại hội thể thao, chính xác là sau tối hôm xem phim kinh dị, Lâm Ỷ bắt đầu trở nên kì quái.
Cậu bị cảm đến ngày thứ hai mới khỏi, vài ngày tiếp đó, Lâm Ỷ ngủ trên giường của cậu, còn cậu ngủ dưới nền nhà. Tình trạng này kéo dài suốt một tuần trời, mãi đến khi mẹ Lâm đi công tác về, Lâm Ỷ chuyển đến chiến trường mới, ngủ cùng mẹ Lâm.
Chu Việt phát hiện từ đó về sau, một vài hành vi của Lâm Ỷ khác hẳn quá khứ, ví dụ như không uống chung cốc với cậu, ngoài ra còn mặc đồ lót lúc cậu ở nhà.
Chu Việt tựa người vào cửa sổ phòng học, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Đổng Hạo Thâm bí mật lại gần, dò hỏi kế hoạch của cậu trong kỉ nghỉ.
Lỗ tai Nghiêm Húc Húc khẽ động, vừa mới chạy tới đã bị Đổng Hạo Thâm đá văng.
Giáo viên chủ nhiệm cũng gần 40 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, một lòng chìm đắm trong biển cả bồi dưỡng nhân tài ưu tú. Thầy lẳng lặng đứng trước phòng học chụp ảnh bục giảng, cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì kì nghỉ sắp tới.
“Các em đều đã nhận được bài tập về nhà, cẩn thận đừng làm rơi nó, về nhà nhớ chú ý an toàn và làm bài tập… Thôi thôi thôi, thầy không nói nữa, kết quả xếp hạng dán ở tầng dưới, các em về đi!”
Đổng Hạo Thâm đập vào bả vai Chu Việt, nóng lòng nói: “Về thôi, tiện thể xem bảng xếp hạng.”
“Đi thôi.”
****
Lâm Ỷ thật sự khá xấu hổ.
Ban ngày, lúc đầu óc minh mẫn, cô đã nghĩ rất kĩ, tuy cô và Chu Việt thân nhau, thuở bé còn tắm chung bồn tắm nhưng dù sao hai người cũng không phải ruột thịt. Về chuyện đó, cả hai đều đã lớn, cần phải lường trước hậu quả.
Không có quan hệ huyết thống, lại không phải người yêu, ngủ cùng nhau không được ổn lắm.
Quả nhiên đêm chính là thời điểm ấm đầu nhất.
Tệ hơn nữa là lúc tỉnh lại, cô thấy hai người cùng quấn chung một chiếc chăn. Chu Việt vô thức ôm cô, sau một đêm, áo ngủ của cô đã bị vén lên tận ngực.
Lâm Ỷ: “…?!!”
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, sau khi chắc chắn Chu Việt vẫn đang ngủ say, cô rón rén nhặt chăn mỏng dưới đất lên, quay về phòng mình, không muốn làm Chu Việt tỉnh giấc.
Lâm Ỷ ý thức được Chu Việt là một người con trai có cảm giác an toàn và áp bách.
“Này.”
Kim Lộ Lộ bổ nhào tới trước mặt Lâm Ỷ: “Cậu thở dài gì thế! Có kết quả rồi! Thành tích lần này của cậu rất tốt!”
Lâm Ỷ “A” một tiếng, tiến lên phía trước xem bảng xếp hạng, rất nhanh đã thấy tên mình nằm ở vị trí số 27, tăng mười bậc so với trước đó.
Cô nhìn lại lần nữa, mãi mới thấy tên của Kim Lộ Lộ trong top 200 trên danh sách.
Lâm Ỷ nhìn Kim Lộ Lộ, ănh mắt trở nên khác thường.
“Lần sau mình nhất định sẽ ôn tập tốt…”
Trường họ theo học là trường trọng điểm của tỉnh, việc cạnh tranh học tập diễn ra tương đối kịch liệt. Năm người đứng đầu gần như vẫn là những người kia, đều là người kế tục tương lai của các thủ khoa, được thầy cô yêu quý, là thiên tài trong mắt mọi người.
Lâm Ỷ thuộc tuýp người cần cù bù thông minh, bình thường khá là nỗ lực, tuy thi thoảng cũng có lúc lơ đãng nhưng từ trước đến nay luôn chăm chú nghe giảng, sau giờ học cũng chịu khó hơn người khác, cộng thêm có Chu Việt giúp đỡ nên luôn duy trì thành tích trong top 50 của khoá, lần này rõ ràng cô đã phát huy hơn hẳn bình thường.
“Bảng vàng vừa mới dán lên, thế mà ảnh Chu Việt đã mất rồi…”
Ảnh của ba người đứng đầu luôn được dán ở vị trí cao nhất bảng vàng, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại hai tấm cùng một lớp keo dán. Lâm Ỷ để ý đến chỗ này, lập tức dở khóc dở cười.
“Chết tiệt! Lần này cậu lại đứng đầu.” Cách đó không xa có người mở miệng mắng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Ỷ quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Đổng Hạo Thâm, theo sau là Chu Việt đang ung dung bước tới.
Nhóm người chen chúc nhau trước bảng xếp hạng bắt đầu tản ra, để lại cho Chu Việt một khoảng trống. Lâm Ỷ cũng là một trong số đó, ban đầu cô vốn đứng ở bên ngoài, nhưng hiện tại đã tách khỏi nhóm.
Tuy nhiên Chu Việt không hề có ý định chen vào, dựa vào chiều cao vượt trội, cậu dễ dàng nhìn thấy toàn bộ danh sách và bức ảnh đã bị xé mất.
“Bọn mình đi thôi.” Lâm Ỷ không chen vào nữa, xem xong bảng xếp hạng, cô định về nhà nằm điều hòa.
Nhưng Kim Lộ Lộ thấy Chu Việt thì gần như không thể bước đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nháy mắt ra hiệu cho Lâm Ỷ từ từ hãy đi, miệng nói nhăng nói cuội: “Đợi chút! Mình xem kết quả của Ngô An Tập đã.”
Kim Lộ Lộ chen vào trong đám đông, sau đó bị đẩy ra ngoài, không ngờ lại thu hút sự chú ý của Đổng Hạo Thâm.
“Này….Cậu hình như là…Bạn của em gái Lâm.”
Đổng Hạo Thâm hỏi to, làm mặt Lâm Ỷ đông cứng.
Nhiều người ở đây như vậy! Quá mất mặt! Em gái Lâm chẳng hay tẹo nào.
Lâm Ỷ liếc nhìn Đổng Hạo Thâm rồi miễn cưỡng cười, đối diện với tầm mắt của Chu Việt.
Các bạn xung quanh giả vờ xem bảng điểm, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng thích thú, đó chính là sức mạnh của việc hóng chuyện. Trong mắt những người ở độ tuổi này, hai người khác giới nói với nhau vài câu chính là lời yêu thương, nhìn nhau như sấm sét kết hợp với núi lửa, nhất định sẽ sinh ra dòng điện ngầm.
Chu Việt: “Kết quả khá ổn.”
“Cậu cũng thế…” Lâm Ỷ mỉm cười cứng ngắc.
Cuộc đối thoại chính thức này đã dập tắt lòng hóng chuyện của khán giả.
Đổng Hạo Thâm túm Chu Việt đi về phía các cô, mắt đảo hai vòng như bánh xe, nói nhỏ: “Nghỉ hè các cậu có định đi đâu chơi không? Dù sao em gái Lâm và Chu Việt cũng quen nhau, tiện làm quen luôn.”
Lâm Ỷ nhìn về phía Chu Việt bằng vẻ mặt thắc mắc, dùng ánh mắt trao đổi xuyên qua mắt kính.
“Chuyện gì thế này?”
Không biết.
Cậu cũng đi à?
Cũng có thể.
Vậy tôi có nên đi không?
Đi đi.
Mắt Lâm Ỷ hơi mỏi, cô nhắm mắt lại.
Cô không biết Chu Việt có hiểu biểu cảm thắc mắc của cô không, cũng không biết có phải Chu Việt trả lời cô thế không, dù sao tạm thời cô cũng coi là như vậy.
Vì vậy Lâm Ỷ chậm rãi gật đầu dưới ánh mắt háo hức của Kim Lộ Lộ và Đổng Hạo Thâm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!