Tối Chủ Nhật, Thẩm Lệ đến quán như thường.
Đêm thứ Bảy túy lúy tựa một giấc mộng, những phiền muộn và day dứt ấy, y tỉnh lại là quên bằng sạch.
Chỉ có điều, hôm nay y cứ ngẩn ngơ mãi, nghĩ ngợi chẳng biết Lục Trường Đình đi xem mắt ra sao, cô gái kia là người thế nào; hai người đi xem mắt rất vui vẻ, hay chỉ đến đối phó cho xong…
Đang ngồi đờ ra thì bị ai đó vỗ vỗ vai, y quay đầu lại theo quán tính, chẳng thấy ai, lại xoay về, bắt gặp đôi mắt đang cười của Tiêu Diêu: “Ông chủ Thẩm, đang nghĩ gì thế, ngơ cả ra.”
“Chào ông chủ Thẩm.” Lục Trường Tự với Trần Tinh Dã đi đằng sau Tiêu Diêu, ngồi xuống cạnh quầy bar theo thói quen, chẳng nhìn thực đơn đồ uống đã gọi mỗi người một ly “Godfather”.
“Anh Diêu, anh Trần à.” Thẩm Lệ nâng chén trà lên uống một ngụm, “Chào Lục thiếu.”
“Sao không thấy sếp tổng Sở với sếp tổng Phó đâu.”
“Dạo này hai tên kia đang tu thân dưỡng tính, cũng bận công việc các thứ nữa, đâu rảnh để ý đám này.” Tiêu Diêu gọi một lý “Mojito”, tầm mắt lơ đãng dạo quanh sảnh lớn quán bar một vòng, cuối cùng dừng ở khu bàn bar cạnh sàn nhảy, xong mới chầm chậm rời đi.
Được một lúc, ánh mắt lại lửng lơ nhìn qua đấy, đầu mày cũng nhíu lại.
Thẩm Lệ nương theo ánh mắt anh ta, hướng đường nhìn sang.
Một chàng trai trẻ mặc sơ mi đen, để đầu đinh gọn gàng, bên tóc mai kẻ một đường vạch tóc trông khá ngầu.
Còn trông khá quen mắt.
Trần Tinh Dã cũng hóng, nhương mày, bảo: “Chồi, chú cá vàng nhỏ ông đang nuôi kia nhỉ?”
Tiêu Diêu cầm ly lên uống một ngụm đầy vị tươi mát, vừa ngọt vừa chua và hương bạc hà, thấp tha thấp thỏm: “Tôi qua đấy xem phát.”
Anh ta đứng dậy sửa sang lại cổ áo, ống tay áo, thong dong đi về bên ấy.
Thẩm Lệ hơi ngạc nhiên: “Đấy là ai vậy?”
“Kinh Du.” Trần Tinh Dã uống hớp rượu, thả lỏng, “Một ngôi sao nhỏ Tiêu Diêu đang nuôi.”
Lục Trường Tự nhìn thoáng qua chỗ Tiêu Diêu: “Từ bao giờ, sao anh chẳng biết gì cả.”
“Chắc cũng ngót nghét nửa tháng.” Trần Tinh Dã nói, “Gặp ở ‘Cô Tửu’ đấy.”
Hôm đó Thẩm Lệ không trông quán, Phạm Kinh Lăng có đến chủ trì một cuộc.
Tuy Tiêu Diêu với Phạm Kinh Lăng là bạn từ nhỏ, Trần Tinh Dã và Tiêu Diêu cũng vậy, nhưng Trần Tinh Dã không ngấm nổi cách xử sự và tính tình của Phạm Kinh Lăng.
Cả hai đều ghét nhau, thế nên gã không hề quen thân Phạm Kinh Lăng, cuộc nào Phạm Kinh Lăng chủ trì gã cũng không đi.
“Cô Tửu” không buôn bán xác thịt, nhưng cho phép khách dẫn người đến.
Nghe Tiêu Diêu bảo, Phạm Kinh Lăng bao dưỡng cậu ngôi sao nhỏ lần trước phát chán, muốn đổi người khác, thế là người đại diện của Kinh Du lừa cậu ta qua đấy.
Tiêu Diêu thấy cậu ta không tình nguyện, lại hút mắt mình, thế là giúp cậu ta thoát thân.
Chắc cậu ta bị người đại diện ghẻ lạnh, hiểu rõ thực tại, bèn dứt khoát theo Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu lần đầu làm chuyện nuôi ngôi sao, chốc thì mượn tiền gã, còn đi đường quan hệ lấy tài nguyên cho Kinh Du.
Trần Tinh Dã trông Tiêu Diêu cũng quan tâm Kinh Du ra phết, chẳng biết Kinh Du nghĩ thế nào.
Thẩm Lệ không hỏi thêm nữa, ngược lại khá vui vì Tiêu Diêu có hứng thú với người mới.
Y rút điếu thuốc trong bao ra, châm rửa, rít một hơi.
Lúc y châm lửa để lộ lòng bàn tay dán băng cá nhân, Lục Trường Tự nhìn thấy, giấu chút tò mò trong sự quan tâm, hỏi thăm: “Sao tay ông chủ Thẩm bị thương thế kia?”
Bị thương ở lòng bàn tay ấy mà, thường là do ngã hoặc bị cứa vào, vết thương cũng rất khó dán băng cá nhân.
Thẩm Lệ thản nhiên nhìn lòng bàn tay một cái: “Bị mảnh thủy tính quệt vào thôi.”
Trần Tinh Dã uống ngụm rượu, nhớ đến hồi chiều lướt bài đăng của Thẩm Lệ với câu bình luận Giang Trì Phong gõ “Check-in trung học Số Một”, nghĩ tiếp đến tường bao của cái trường đấy, đoán chắc tầm tám, chín phần mười: “Lúc trèo tường sượt vào mảnh thủy tinh à?”
Lục Trường Tự hỏi: “Trèo tường gì cơ?”
“Chắc tối qua ông chủ Thẩm về trường cũ.” Trần Tinh Dã phỏng đoán một giả thiết hợp lý, “Xong quá giờ, trường khóa cửa, đành trèo tường ra.”
Thẩm Lệ điềm nhiên “Ừ” một tiếng, “Tối qua về trường đi dạo chút.”
Lục Trường Tự nhấc di động lên mở vòng bạn bè của Thẩm Lệ, tường bao đập vào mắt làm anh thấy hơi quen quen, nhìn kỹ hơn, đột nhiên đầu sượt qua sự ngờ ngợ.
“Ông chủ Thẩm cũng học trường Số Một à?”
Nói đến đây, Trần Tinh Dã cũng tò mò nhìn qua.
“Khóa năm 07.” Thẩm Lệ không tự nói mình học trung học Số Một, nhưng không định giấu diếm chuyện này.
“Trùng hợp ghê.” Trần Tinh Dã cười, cụng ly với y, “Cùng khóa luôn.”
Lại hỏi tiếp: “Hồi trước chưa chạm mặt nhau bao giờ, lớp nào thế?”
Có lẽ gã đã từng gặp, nhưng thoáng cái đã quên, chẳng lưu lại ấn tượng.
“Lớp 16.”
“Ầy, xa quá.” Trần Tinh Dã nhấm ngụm rượu, “Tôi lớp 34 cơ.”
Trung học Số Một xếp lớp theo thành tích, mười hai lớp đầu là lớp khoa học xã hội, từ lớp 13 trở đi toàn lớp khoa học tự nhiên, số lớp càng nhỏ, thành tích học tập càng tốt.
Cái loại ỷ vào nộp phí xây dựng trường để vào học như gã, hầu hết đều tụ tập ở mấy lớp 30 trở về sau.
Bỗng Lục Trường Tự nói: “Trường Đình cũng học khóa năm 07 đấy, lớp 13, hồi trước hai đứa có gặp nhau không?”
“Chạm mặt ấy hả?” Thẩm Lệ vuốt ve chiếc dây đỏ, cười, lắc đầu, “Chẳng nhớ nổi nữa rồi.”
Nếu thực sự quên, thì tốt biết bao.
Trần Tinh Dã thấy hơi là lạ, nhưng không lên tiếng thêm.
Mỗi trường đều có vài nhân vật làm mưa làm gió mà không ai là không biết, không ai là không quen, lý do thì vì ngoại hình nổi bật, vì thành tích học tập xuất sắc vượt bậc, vì gây chuyện tai hại, vì tiếng xấu ăn chơi,… Lục Trường Đình à, nói một cách dài dòng là con cháu nhà dòng dõi danh giá, ngoại hình khỏi bàn, thành tích học tập vượt trội, thu hút hết mọi ánh nhìn.
Lớp 13 với lớp 16 cách nhau gần thế, còn cùng một tầng, cũng chỉ có ngần ấy người, thế mà Thẩm Lệ chưa gặp Lục Trường Đình bao giờ?
Song, qua nhiều năm, có lẽ thực sự quên mất.
Lục Trường Tự nửa tin nửa ngờ, anh nhấp vào khuông trò chuyện với Lục Trường Đình, gửi tin nhắn.
[Xu: Ông chủ Thẩm cũng học trường Số Một đấy.]
[Xu: Khóa năm 07, lớp 16.
Bất ngờ không nào, hân hoan không nào, trùng hợp không nào.]
Cả đám đang mở hội nhận bạn cùng trường, Tiêu Diêu đằng kia cũng dẫn người về đây.
Tiêu Diêu không có ý muốn giới thiệu Kinh Du cho mọi người, cũng chẳng giới thiệu bọn họ với Kinh Du, chỉ thanh toán rồi bảo hôm nay phải đi trước, hẹn ngày khác ngồi tiếp.
Kinh Du theo phía sau anh ta, đeo khẩu trang lên, thân mình như hòa làm một với khung cảnh tối mờ.
Thẩm Lệ ngóng hai người ra khỏi quán bar, lại trông thấy ai đó đi vào.
Người nọ hơi cúi đầu, tròng chiếc hoodie màu đỏ, quần bò rách gấu, còn đeo cái cặp sách hai quai, ăn mặc hệt như học sinh.
Bước đến gần chỗ sáng, Thẩm Lệ mới nhận ra đấy là Nhạc Ý.
Khá lâu rồi y chưa gặp Nhạc Ý, hồi trước lần nào đến quán cậu nhóc cũng te tởn chạy vội ra tìm y, giờ có vẻ bớt ngịch hơn nhiều.
Bạn đang đọc bộ truyện Mũi Đao Liếm Mật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mũi Đao Liếm Mật, truyện Mũi Đao Liếm Mật , đọc truyện Mũi Đao Liếm Mật full , Mũi Đao Liếm Mật full , Mũi Đao Liếm Mật chương mới