Mặt trời mới nhú, Tô Khởi vẫn đang còn buồn ngủ, rùng mình chui khỏi chăn, nhìn thấy tin nhắn Lý Phong Nhiên gửi đến hồi khuya, chỉ có sáu chữ: "Thất Thất, biểu diễn xong rồi."
Hôm qua cậu biểu diễn ở buổi hoà nhạc cổ điển Tinh Quang, là lần ra mắt đầu tiên của cậu ở quốc tế.
Tô Khởi gọi lại, hai hồi chuông vang lên, cô nhớ đến bên kia đang rạng sáng, sợ cậu đã tắt chuông di động rồi, đang tính cúp máy thì điện thoại lại được bắt.
"Thất Thất?" Ờ đầu bên kia, giọng của Lý Phong Nhiên khàn khàn, như đang còn trong giấc ngủ.
Tô Khởi gãi đầu, khẽ nói: "Ai da, tớ quên có lệch múi giờ, cậu ngủ đi."
"Không sao." Giọng nói cậu đã đỡ khàn hơn một chút, "Tớ chưa ngủ đâu."
Cô hỏi: "Biểu diễn thế nào á?"
Giọng cậu rất nhẹ nhàng, nói: "Cũng được."
Cô cười: "Vậy có nghĩ là rất tốt rồi." Cô xuống giường mở máy tính, bấm search Lý Phong Nhiên, vô số tin tức xuất hiện:
"Thiên tài piano trẻ tuổi Lý Phong Nhiên của Trung Quốc lần đầu ra mắt tại Vienna, "Piano Concerto No.1" của Tchaikovsky khiến toàn khán đài ngây ngất"
"Lý Phong Nhiên, chàng trai 17 tuổi phá kỷ lục, trở thành người trẻ tuổi nhất biểu diễn tại buổi hoà nhạc cổ điển Tinh Quang ở Vienna"
Trong bức ảnh trên tin tức, chàng trai trẻ mặc bộ vest đen ngồi bên đàn dương cầm, đầu hơi cúi xuống, rũ mắt, dáng vẻ nghiêm túc và chuyên chú.
"Wow." Tô Khởi tải ảnh về, khen cậu: "Cậu thật sự là nghệ sĩ piano rồi đó Phong Phong."
Giọng cười của lpn ở đầu bên kia rất thấp, cậu nói: "Lúc nào cậu cũng tâng bốc như thế."
Tô Khởi ngồi xổm trên ghế, gãi gãi chân: "Có đâu, tớ là ăn ngay nói thật. À đúng rồi, cậu trực tiếp về Mỹ luôn hả?"
"Sao vậy?"
"Dạo này tớ nhớ cậu lắm, còn có Thanh Thanh nữa. Lẽ ra bây giờ phải có rất nhiều người mời cậu diễn chớ, nếu cậu tới Bắc Kinh diễn thì tốt rồi."
Lý Phong Nhiên im lặng chốc lát, nói: "Tháng 11, có thể có cơ hội."
"Thật á?" Giọng nói của người con gái ngọt ngào, chỉ cần nghe thôi cũng có thể biểu tình được thắp sáng của cô, cậu đáp, "Thật."
Sáng hôm đó, nhóm chat "Tiểu đội Nam Giang – cả đường thuận buồm xuôi gió [1]" sôi nổi trên QQ, các đồng bọn lần lượt oanh tạc chúc mừng Lý Phong Nhiên. Nhưng mà, đương sự lại rất yên lặng, không nói lời nào.
[1] chỗ này là dung tên của mỗi bạn trẻ ghép lại: "风生水起路" = Phong Sinh Thuỷ Khởi Lộ. Phong sinh thuỷ khởi là "thuận buồm xuôi gió", Lộ là "con đường". Mọi người nghĩ nên dịch ra luôn giống như ở trên hay để tên Hán Việt?
Tre xanh nhàn nhã: "Sao Lý Phàm không nói gì hết vậy?"
Tô Thất Thất cậu thiếu tớ một tệ chừng nào mới trả: "Lệch múi giờ. Chưa tỉnh ngủ đâu."
Lộ Tạo: "Tên QQ của cậu sao lại thế này?"
Tô Thất Thất cậu thiếu tớ một tệ chừng nào mới trả: "Lần trước ở Bắc Kinh, cậu ấy một hai đòi chen chúc trên xe buýt nhưng không mang tiền, tớ bỏ ra cho cậu ấy một tệ tiền vé xe."
Lộ Tạo: "....."
Luna giữa hoa lulu: "Cậu sửa lại cho tớ! (phẫn nộ)"
(Editor: trong dấu ngoặc đơn là emoji nha.)
Người đàn ông Tô Thất Thất yêu nhất: "Được thôi. (mỉm cười)"
Luna giữa hoa lulu: "....."
Luna giữa hoa lulu: "Không biết xấu hổ. (nôn mửa)"
Người đàn ông Tô Thất Thất yêu nhất: "Ai biết được nè? (nham hiểm)"
Lâm yên-lặng-xem Thanh: "Cậu im miệng! (tức điên)"
Tô Khởi nhắn tin riêng cho Lâm Thanh: "Khai đi! Quốc Khánh đi theo đuổi anh Tử Thâm đúng không!"
Lâm Thanh: "(đáng thương) (đáng thương)"
Tô Khởi: "Cái đồ trọng sắc khinh bạn."
Lâm Thanh: "(đáng yêu) Đợi đến khi tớ theo đuổi được anh ấy, cùng nhau đến Bắc Kinh chơi luôn."
Tô Khởi: "(ngạc nhiên) Có hy vọng?"
Lâm Thanh: "Đang cố gắng nè (phấn đấu). Có một bạn học của anh ấy cũng đang theo đuổi ảnh luôn (khóc), áp lực quá đi."
Tô Khởi: "Có hình không?"
Lâm Thanh: "(hình ảnh) (hình ảnh) (hình ảnh)"
Tô Khởi: "Cậu đẹp hơn người này."
Lâm Thanh: "Nhưng họ là bạn cùng lớp, từ chính quy đến nghiên cứu sinh luôn. (khóc)"
Tô Khởi: "Dù sao tớ cũng chọn cậu. (phấn đấu)"
Lâm Thanh: "(phấn đấu)"
Lâm Thanh: "Hâm mộ cậu với Thuỷ Tạp quá, cả hai thích nhau, không cần theo đuổi. Tớ lần nào đi tìm anh ấy cũng sợ chết khiếp, sợ ảnh ghét tớ."
Tô Khởi: "Ngốc. Nếu anh ấy ghét cậu thật, sẽ không để cậu đi tìm anh ấy đâu."
Lâm Thanh: "Làm gì có? Cũng có thể là vì là hàng xóm, không muốn trở nên bế tắc. Haiz, lo quá đi. Vẫn là cậu với Thuỷ Tạp tốt. (đáng thương)"
Tô Khởi: "Hì hì. À, hai tuần nữa Thuỷ Tạp lại đến Bắc Kinh nữa. Hì hì."
Lâm Thanh: "(mặt quỷ)"
Đầu tháng 11, Lương Thuỷ phải đến Bắc Kinh tham gia một cuộc thi điền kinh. Mới đầu những ngày chờ đợi có chút dài, thế nhưng Tô Khởi về lại nhịp sống trong trường, mỗi ngày lên lớp, tự học, làm thí nghiệm, tham gia câu lạc bộ, bận lên bận xuống, thoáng chốc đến đã hôm gặp lại nhau.
Lần này Lương Thuỷ đến vì thi đấu, tuy đến trước một tuần, nhưng vì tập luyện và thi vòng loại nên Tô Khởi vẫn chưa gặp được cậu.
Cho đến một ngày trước chung kết, là thứ Bảy, Lương Thuỷ tập luyện đến chiều, huấn luyện viên cho cậu trở về nghỉ ngơi, Tô Khởi mới chạy đến tìm cậu.
Thi đấu ở sân vận động công nhân Bắc Kinh nên ở khách sạn năm sao gần sân vận động.
Lần đầu tiên Tô Khởi đi từ Hải Điến đến Triều Dương [2], cảm thấy không khí hoàn toàn khác nhau. Hải Điến yên tĩnh, Triều Dương nhộn nhịp, phụ nữ trên đường ăn mặc cũng đẹp đẽ hơn.
[2] Hải Điến và Triều Dương là hai quận ở Bắc Kinh.
Tô Khởi vẫn đang đeo ba lô Li Ning, thập thò đi vào sảnh khách sạn. Bốn phía nguy nga lộng lẫy, cô có chút lạc loài. Lúc thang máy đi lên, có một cô gái hơn hai mươi tuổi bước vào, trang điểm đậm, gợi cảm và hấp dẫn.
Tô Khởi tò mò nhìn cô ấy qua gương trong thang máy, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn mình.
Tô Khởi nhìn chính mình trong gương, đó giờ vẫn là dáng vẻ này, tóc đuôi ngựa cột cao, áo lông trắng, quần jeans. Cách ăn mặc rất đơn giản của sinh viên.
Cả hai đến lên lầu 29, cô gái kia quen thuộc đi vào một phòng.
Tô Khởi đi một vòng mới tìm thấy phòng 2913, đi đến cửa, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng, nhẹ nhàng gỡ cửa.
Cốc cốc, hai cái.
Còn tính gõ tiếng thì tiếng bước chân nhanh chóng đi từ xa đến gần. Cửa mở ra, Lương Thuỷ thò đầu ra, thấy là cô thì lập tức mỉm cười, đôi đồng tử như vì sao.
Tô Khởi cũng nở nụ cười, nhảy vào trong ngay lập tức. Cậu ôm eo cô, dán chặt vào gò má cô, nói: "Lại gặp nhau rồi. Tô Thất Thất."
Chàng trai trẻ mặc áo choàng tắm, mái tóc ướt đẫm, vừa mới tắm xong nên cả người sạch sẽ và sảng khoái. Tô Khởi bị bao phủ trong hơi thở của cậu, trái tim nhộn nhạo, ôm cổ cậu rồi hôn môi cậu.
Cô chủ động làm cậu vô cùng hưởng thụ.
Cậu vừa hôn vừa cười, vừa ôm cô loạng choạng bước vào phóng, đụng vào giường thì ngồi xuống. Tô Khởi liếc mắt, nhìn thấy một con Doraemon to đùng trên giường, ngạc nhiên nói: "Sao lại có một con mèo máy ở đây?"
"Sao có nhỉ?" Lương Thuỷ bật cười, "Ông đây vác từ tỉnh lỵ đến cho cậu đấy."
Không cần nói cũng biết trên đường nhiều người nhìn ngó như thế nào, lúc kiểm tra an ninh ở sân bay suýt đã bị người ta cười chết.
Tô Khởi vui vẻ ôm Doraemon. Gấu bông rất lớn, hai tay cô miễn cưỡng lắm mới ôm hết được. Cô cọ cọ vào mặt nó.
"Tên này là thế thân của tớ. Chờ tới đi rồi, cậu có nhiều thời gian ôm nó." Lương Thuỷ xách con mèo đó sang một bên, ôm cô, hỏi, "Có nhớ tớ không?"
Tô Khởi chọt vào lòng bàn tay cậu: "Sao cậu toàn hỏi mấy câu vô nghĩa không thế?"
Lương Thuỷ đánh tay cô: "Tớ có thấy cậu thể hiện gì đâu."
"Tớ chưa thể hiện gì hết mà." Tô Khởi xoay người lại, dùng môi chạm vào mặt cậu, cắn một cái, "Không có biểu hiện gì hết hả?". Lương Thuỷ tỏ vẻ ghét bỏ, xoay đầu đi chỗ khác. Cô xoay người theo, bĩu môi, rồi lại hôn một cái vào chóp mũi cậu, "Không có biểu hiện?" Cậu quay đầu tránh đi, cô vòng tay ôm cổ cậu, mút môi cậu, "Có biểu hiện không?" Cậu không nhịn được, khoé môi cong lên. Cô lại hôn lên đôi mắt cậu, "Biểu hiện vậy đủ chưa?", rồi cắn vành tai cậu, "Còn muốn nữa không?"
Cậu bị cô chọc đến cả người ngứa ngáy, ngoảnh mặt đi chỗ khác, cười không ngừng được: "Đủ rồi đủ rồi. Cậu tránh ra." Cậu cười đến sốc hông, nói, "Tớ cảm giác như đang bị heo gặm."
Tô Khởi đánh mạnh vào ngực cậu: "Heo quyết định đi đây! Cậu chơi một mình đi!" Cô đứng dậy hướng ra ngoài cửa, Lương Thuỷ nắm chặt cánh tay cô, lôi kéo không buông.
Tô Khởi nổi hứng, nhỏ giọng kêu: "Chú cảnh sát ơi cứu với! Ở đây có người bắt cóc con nít."
Lương Thuỷ kéo cô vào lòng, cười đến lồng ngực run lên: "Cậu còn là con nít? Xấu hổ không hả?"
"Thật mà." Tô Khởi nói, "Lúc nãy tớ thấy một cô gái siêu đẹp trong thang máy. Trang điểm hay ăn mặc đều đẹp, so với cô ấy, tớ y hệt con nít."
Lương Thuỷ không hề hứng thú với "cô gái siêu đẹp" trong miệng cô, khom lưng lấy một chiếc hộp trong va li ra đưa cho cô.
Tô Khởi vừa mở ra thì thấy là chiếc điện thoại di động Nokia 5300 nắp trượt, một trong những kiểu phổ biến nhất gần đây.
Cô ngạc nhiên xong thì than: "Woa, cái này đắt lắm đó. Haiz, di động tớ chưa hỏng đâu." Di động của cô là hiệu Amoi, màu hồng rất dễ thương, nhưng vẫn thua xa chiếc di động này.
"Kệ nó. Cậu dùng cái này đi." Lương Thuỷ với tay trên giường, "Cậu nhìn nè."
Cậu cũng đổi di động, cùng kiểu với cô, trên máy còn dán ảnh sticker của hai người nữa. Cậu trượt điện thoại, một tin nhắn bỗng hiện lên, cô thấy cậu đặt tên mình là "Heo nhà tui nuôi".
Tô Khởi đánh tay cậu: "Cậu mới là heo á! Sửa lại cho tớ!"
Lương Thuỷ trượt điện thoại lên: "Không sửa."
"Vậy tớ cũng phải sửa lại tên cậu, đầu heo."
Lương Thuỷ nhướng mày, hoàn toàn không để ý.
Tô Khởi vuốt di động mới, đột nhiên nói: "Di động cũ sao giờ, bán hả? Sao cậu cứ mua đồ cho tớ hoài vậy, lần sau đừng mua nữa."
"Chả biết. Thấy đồ tốt là cứ muốn mua cho cậu." Lương Thuỷ ôm cô từ phía sau, giúp cô đổi sim điện thoại, dán ảnh sticker lên di động mới, rồi nói: "Không mua cho cậu thì mua cho ai?"
Lương Thuỷ ngắt lời: "Tiền tiêu vặt mẹ cho tớ rất nhiều, xài không hết." Cậu lại nói, "Sau này tớ tự kiếm tiền rồi mua cho cậu, được rồi chứ gì?"
Tô Khởi trượt di động mới, cũng rất vui vẻ, quay đầu hôn lên má cậu, nói: "Cảm ơn ông xã."
Lương Thuỷ giật cả mình, mắt trợn tròn, có chút hoảng hốt: "Cậu gọi tớ là gì?" Hỏi xong thì bật cười.
Tô Khởi vốn là học theo mấy cặp đàn anh đàn chị trong câu lạc bộ, lỡ miệng thốt ra, bản thân cũng xấu hổ muốn chết, mặt đỏ bừng, muốn đứng dậy: "Chả gọi gì hết."
Lương Thuỷ giữ chặt cô:
"Cậu gọi lại lần nữa đi?"
Tô Khởi không chịu, cổ đỏ cả lên: "Cảm ơn Thuỷ Tạp."
"Lúc nãy cậu đâu có gọi vậy!" Lương Thuỷ oan ức nói.
Tô Khởi trêu: "Vậu cậu nói xem, tớ gọi thế nào?"
Lương Thuỷ cũng không nói ra được, mím môi nhìn cô chốc lát, dở khóc dở cười, kêu một tiếng "Aaa" kỳ lạ, rồi vùi đầu vào chăn, "Dù sao cũng không phải gọi như vậy!"
.......
Đã tới rồi, Tô Khởi lại vào phòng tắm của cậu tắm luôn.
Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, cảnh đêm phồn hoa. Lương Thuỷ nói Tam Lí Truân có rất nhiều món ngon nên dắt cô xuống lầu ăn cơm tối.
Lúc vào thang máy, lại gặp cô gái lúc nãy. Tô Khởi quan sát cô ấy một lát, phát hiện tất chân bên dưới làn váy dệt kim của cô ấy không còn nữa.
Cô ngước mắt nhìn lên, thấy ngay cô gái đó đang nhìn chằm chằm Lương Thuỷ. Mà Lương Thuỷ thì đang rãnh rỗi nắm cục lông xù trên áo cô.
Tô Khởi: "....."
Cô gái kia chuyển qua nhìn Tô Khởi, rồi ra thang máy.
Tô Khởi nói nhỏ: "Người đó chính là cô gái lúc nãy tớ nói rất đẹp ấy."
Lương Thuỷ liếc nhìn một cái, không có hứng thú.
"Tầng cậu ở đều là vận động viên hết hả?"
"Ờ."
"Bảo đảm cô ấy là bạn gái của người nào đó."
Lương Thuỷ liếc nhìn cô, đột nhiên cười khẩy.
"Cậu cười gì?"
"Cười cậu là đầu heo."
Lương Thuỷ tìm thấy một nhà hàng Pháp ở gần đó. Nhà hàng trang trí lịch sự và tao nhã, ánh đèn dịu nhẹ, ánh nến lấp lánh.
Lúc Tô Khởi ngồi xuống, còn có phục vụ mặc vest phẳng phiu kéo ghế giúp cô.
Cô tò mò nhìn xung quanh, mỗi bàn đều xếp khá xa nhau, đảm bảo đủ sự riêng tư. Khăn trải bàn trắng, hoa hồng, chân nến bạc, dao nĩa bạc, chén đĩa hoa văn...
Tô Khởi nói: "Thuỷ Tạp, đây là lần đầu tớ ăn cơm Tây đó."
Lương Thuỷ nói: "Sau này còn rất nhiều lần đầu tiên."
Nhà hàng rất quy củ, món khai vị món súp, đồ ăn nhẹ, món chính, tráng miệng, kem, từng món được đặt lên bàn. Chỉ là Lương Thuỷ không uống rượu nên hai người chạm ly nước suối.
Trong phòng đa số là những đôi tình nhân trưởng thành, có cả giới kinh doanh thượng lưu, chỉ có hai người họ là thiếu niên trẻ tuổi, nhưng cũng vô cùng tận hưởng.
Tô Khởi thích lắm, trên đường về khách sạn còn huyên thuyên nói về vị ngon của cá vược và gan ngỗng. Lương Thuỷ nghe cô nói, cười cười: "Cậu đúng là đồ ham ăn, sau này chỉ cần đổ đồ ăn vào miệng cậu là được rồi."
Ra khỏi thang máy, đi đến cửa phòng, Lương Thuỷ mới vừa mở cửa thì cửa phòng đối diện mở ra, một người đàn ông chừng ba bốn chục tuổi bước ra. Tô Khởi vô tình bắt gặp ánh mắt của ông ta, vẻ mặt của người đó không vui lắm.
Lương Thuỷ nghe tiếng thì quay đầu lại: "Huấn luyện viên."
Huấn luyện viên gật đầu, không tính là nhiệt tình, nhìn Lương Thuỷ, nói: "Cậu qua đây chút."
Tô Khởi bước vào phòng.
Lương Thuỷ vào phóng đối diện, mới vừa đóng cửa lại thì đã bị huấn luyện viên gõ vào đầu, trách mắng: "Cậu bắt chước ai đấy?!"
Lương Thuỷ cạn lời: "Cậu ấy là bạn gái em. Bạn gái thật." Một lát sau, cậu vừa bực bội vừa thấy khó hiểu, "Không phải chứ, thầy nhìn cậu ấy, giống với kiểu thầy nghĩ hả?"
Huấn luyện viên im lặng chốc lát, vẫn tiếp tục mắng: "Bạn gái thật cũng không được. Ngày mai thi đấu quan trọng thế nào trong lòng cậu rõ nhất, tối nay đừng có làm gì hết đấy! Thêm một ngày không được à?"
"Em với cậu ấy không có! —— làm gì...." Lương Thuỷ lơ đãng gãi đầu, "Một lần cũng chưa."
"Tôi tin cậu cái rắm ấy! Quốc khánh xin nghỉ có phải chạy đến Bắc Kinh không?"
"Thật mà......" Lương Thuỷ nói, "Cậu ấy còn nhỏ."
Huấn luyện viên lại gõ vào đầu cậu: "Tuổi cậu không nhỏ à?"
Lương Thuỷ: "Nhỏ nhỏ nhỏ."
Huấn luyện viên lại đưa tay lên, Lương Thuỷ nhanh chóng bước ra sau rụt cổ lại.
......
Lương Thuỷ trở về phòng, huấn luyện viên cũng qua theo, vẫy tay gọi Tô Khởi: "Bạn nhỏ, em qua đây chút."
Tô Khởi: "......"
Lương Thuỷ quay đầu lại, nhíu mày: "Lão Dương....."
Huấn luyện viên cũng nhíu mày: "Tôi cũng đâu có ăn thịt con bé."
Lương Thuỷ không chịu, chất vấn: "Vậy thầy gọi cậu ấy làm gì? Nói trước mặt em này!"
Huấn luyện viên giơ tay tính đánh cậu, lần này Lương Thuỷ đưa đầu về phía ông, ý bảo "đánh đi". Huấn luyện viên không hạ tay xuống, chỉ cắn răng chỉ chỉ cậu.
Tô Khởi vội chạy tới, ngoan ngoãn nói: "Huấn luyện viên muốn nói gì với em ạ?", rồi không nói gì mà đẩy mạnh Lương Thuỷ vào phòng.
Lương Thuỷ cạn lời ngồi trong phòng một lát, khoảng chừng năm sáu phút thì không chịu nổi nữa, đứng dậy muốn sang kia. Đúng lúc cửa kêu "tít" một cái, Tô Khởi đã quay về, dáng vẻ mọi thứ đều bình thường.
Lương Thuỷ hỏi: "Ông ấy có nói gì với cậu không?"
"Đâu nói gì đâu." Tô Khởi lắc đầu, "Thuỷ Tạp, tớ về trường nha. Huấn luyện viên nói, sẽ ảnh hưởng đến cậu thi đấu."
Lương Thuỷ cũng biết chừng mực, gật gật đầu: "Ừm."
"Vậy ngày mai tớ tới xem cậu thi. Lộ Tạo cũng tới nữa."
Tô Khởi ôm con Doraemon to đùng kia, không thấy đường phía trước. Lương Thuỷ dắt cô xuống lầu, xe taxi dừng trước cửa khách sạn, cậu đưa cô lên xe. Cô ngồi vào, vẫy vẫy tay cười với cậu: "Mai gặp nha Thuỷ Tạp."
Lương Thuỷ đỡ cửa xe, khom lưng nhìn gương mặt cô. Hai giây sau, cậu chợt sải bước leo lên xe, đóng cửa lại, nói với tài xế: "Bắc Hàng."
Tô Khởi đẩy cậu: "9 giờ rồi đó!"
Lương Thuỷ tựa lưng vào ghế, bị cô đẩy lắc qua lắc lại, phì cười: "Tớ cũng đâu thể đi ngủ ngay 9 giờ. Đi taxi nhanh, lúc về đúng giờ ngủ."
Tô Khởi biết không lay chuyển được cậu nên ôm cánh tay cậu, nghiêng đầu dựa vào vai cậu. Lương Thuỷ cũng nghiêng đầu, khẽ tựa vào đầu cô.
Cảnh đêm rực rỡ, lướt qua cửa sổ xe.
Tô Khởi nhớ đến những lời huấn luyện viên nói. Huấn luyện viên không nói về cô, chỉ nói với cô về Lương Thuỷ.
Ông nói chuyển từ trượt băng tốc độ sang chạy nước rút là chuyện bất đắc dĩ, cũng rất khó khăn; nói tập luyện rất vất vả rất cực khổ, cậu liều mạng hơn rất nhiều học sinh trước đó của ông; nói lần chấn thương trước để lại cho cậu đả kích rất lớn, nhưng cậu không nói gì cả, bản thân yên lặng chịu đựng, chỉ nỗ lực gấp nhiều lần để leo lên lại vị trí ban đầu, thậm chí còn vượt qua thành tích trước đó.
"Làm một vận động viên, không chỉ cần có ý chí kiên trì không thôi. Tính thằng bé hiếu thắng, ngày nào cũng tập luyện rất mệt mỏi." Huấn luyện viên nói, mong cô có thể ủng hộ cậu thật nhiều. Bất kể khi thuận lợi hay khó khăn.
Không cần huấn luyện viên nói, trong lòng Tô Khởi cũng hiểu rất rõ, sao cô lại không biết được.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã từng chứng kiến cậu tập luyện trên sân băng vô số lần. Cô biết rõ lúc từ bỏ trượt băng tốc độ cậu buồn bã biết bao nhiêu, cũng biết rõ bắt đầu lại lần nữa khó khăn thế nào, càng biết rõ hơn cậu muốn chứng minh bản thân "có tương lai" nhiều đến đâu.
Dù nhiều năm đã qua đi, nhưng cậu vẫn là cậu bé ngây thơ sợ mất đi, sợ thất vọng, nên luôn tỏ vẻ bản thân chẳng thèm để ý.
"Không phải khiêm tốn. Là...." Lương Thuỷ cười một chút, không biết phải biểu đạt thế nào. Cậu sợ dù nỗ lực bao nhiêu cũng không thể vượt qua giới hạn, sợ dù trốn tránh thế nào cũng không ngăn được những gì ngoài ý muốn. Những chuyện này cậu đều đã trải qua, nên thật sự sợ lắm rồi.
Nhưng cậu không thốt ra nổi thành lời, chỉ hít sâu một hơi, nói đơn giản: "Sợ làm mọi người thất vọng."
Nhất là cậu.
"Từ trước đến giờ cậu chưa từng làm tớ thất vọng." Tô Khởi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt kiên định, "Với lại, tớ sẽ luôn luôn bên cạnh cậu mà Thuỷ Tạp."
Trong ánh mắt của chàng trai dường như loé lên ánh sáng. Cậu nhìn cô chăm chú chốc lát, rồi thò đầu đến gần chạm nhẹ vào môi cô, nhắm mắt lại.
Xe taxi đưa Tô Khởi đến trường rồi lại quay về.
Tô Khởi về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng vừa mới tự học xong.
"Ôi." Vương Thần Thần kêu lên, "Cậu lấy con mèo máy to đùng này ở đâu ra thế?"
Tô Khởi khiêng con mèo đặt lên giường: "Bạn trai tớ tặng."
Phương Phỉ nhìn những món đồ trang trí nhỏ hình mèo Doraemon trên bàn Tô Khởi, nói: "Bạn trai cậu cũng thích mua đồ cho cậu ghê. Cậu ấy là phú nhị đại à?"
"Phú nhị đại?" Lần đầu trong đời Tô Khởi nghe thấy từ này, cô nghĩ ngợi, tuy dì Khang Đề mở chuỗi khách sạn, siêu thị và trung tâm thương mại lớn nhất ở Vân Tây, nhưng cô và đám bạn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
"Cậu ấy giống tớ, là Nam Giang nhị đại!" Tô Khởi cười ha ha, rồi dò hỏi, "Tiểu Trúc, cậu tìm việc làm thêm ở đâu á?"
Tiết Tiểu Trúc lấy ra một tờ rơi: "Nè. Ở đây nè, nhiều lắm."