Trở lại ký túc xá, Tần Yên uống canh giải rượu mà Cận Nam Dã gửi.
Đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn, nhưng đầu óc lại bắt đầu nghĩ đến chuyện "sống chung" mà Ôn Tâm nói.
Tần Yên lăn lộn trên giường, mê man nửa ngày, nhưng lại không ngủ được.
Lúc này, Ôn Tâm ở cuối giường kêu lên, "Yên nhi, bạn trai của cậu cũng quá..."
Tần Yên ngẩn ra, không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
"—Là hào phóng." Tưởng Y nói tiếp.
Cả hai di chuyển ra khỏi lối đi, để lộ những hộp đồ ăn nhẹ phía sau.
Bánh crepe nhỏ, nồi tự chế biến, bánh tripe thì là, sô cô la cát vàng, đồ uống nho đen... (mấy món này tui load quài ko ra)
Tưởng Y cũng chỉ vào một hộp SKII bên cạnh và nói, "Bạn trai của cậu cũng mua cho tụi mình hai bộ dưỡng da và một thẻ quà tặng cùng hãng trị giá
50.000 tệ."
Ôn Tâm lắc đầu: "Đây là muốn hối lộ tụi mình bằng sản phẩm dưỡng da a."
Nghe bọn họ đang nói về bạn trai của mình, Tần Yên nghe theo một cách bối rối, không khỏi nhấc máy gọi cho hắn.
Đối diện nhanh chóng bắt máy.
Giọng nói của Cận Nam Dã truyền đến, "Tần Yên."
Tần Yên ngâm nga hai lần, "Cận Nam Dã, em cũng muốn..."
Cô lại cảm thấy mình say, "Em cũng muốn có bạn trai."
Bạn cùng phòng: "?"
Cận Nam Dã: "...?"
Tần Yên nói rất nhiều với bản thân, "Em đã từng có bạn trai, nhưng anh ấy
đã biến mất. Em rất tiếc huhu... Em nhớ anh ấy rất nhiều."
Bạn cùng phòng: "...?"
Cận Nam Dã: "..."
Tần Yên lẩm bẩm, cuối cùng cô còn hát một bài.
Giọng điệu lộn xộn.
Cận Nam Dã vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Các bạn cùng phòng vội vàng đi tới giữ cô lại, "Tần Yên, đừng hát nữa, chúng ta đi ngủ trước đi."
Điện thoại đã bị lấy mất.
Tần Yên thật sự mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.
Cận Nam Dã nghe thấy tiếng của mấy người bạn cùng phòng bên kia: "Tần Yên
vừa mới uống canh giải rượu, mặc dù vẫn chưa tỉnh táo, nhưng đừng lo
lắng, tụi em sẽ chăm sóc cô ấy."
Hắn ấm ức nói: "Được rồi, khó cho em".
-
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Yên ngồi ở trên giường thật lâu.
Những ký ức đêm qua như một cơn lũ, chợt ùa về trong tâm trí cô.
- "Cận Nam Dã, anh đang làm gì vậy?"
- -"Hôn em."
- "Tại sao trên người em lại đau thế này?"
Tần Yên đứng trước gương trong ký túc xá, nhìn trái nhìn phải.
Hình quả dâu tây trên cổ rất to và đỏ.
Cận Nam Dã hôm qua hôn rất mạnh, thậm chí hôn hai lần, mỗi lần hôn lực đều như vậy.
Sau một đêm, màu sắc của nơi này trở nên đậm hơn.
Tần Yên bôi kem che khuyết điểm lên đó.
Ôn Tâm dụi mắt đi tới, nghiêng người nhìn vào vết dâu tây của cô, cười
khúc khích, "Không ngờ bạn trai của cậu có khá nhiều kỹ năng đó. Thiếu
điều muốn khắc trên người cậu bốn chữ 'Hoa đã có chủ'. "
"Này." Tần Yên ngẩng cổ lên, trên đó bôi một lớp thật dày, "Tớ sợ người khác thấy."
Tưởng Y đưa cho cô thêm kem che khuyết điểm: "Thả lỏng chút, cậu bôi nhiều vào là sẽ ổn".
Tần Yên nhận lấy, ở trên cổ mà vỗ, dấu hôn đã mờ đi không ít, nếu không để ý kỹ nhất định sẽ không thấy.
Hài lòng.
Cô cầm lấy chiếc túi, vẫy tay với những người bạn cùng phòng: "Bé con, mẹ đi làm, các con đừng nhớ đến mẹ".
Tưởng Y đưa cô ra cửa, " Quay lại thay tụi tớ nói lời cảm ơn tới anh ấy, anh ấy thật sự cho tụi tớ rất nhiều thứ".
Ôn Tâm cũng vẫy tay, "Quay lại thì liệu mà đối xử tốt với bạn trai cậu, bạn trai cậu thật sự thật sự rất tốt".
Cả hai đồng thanh nói: "Tụi tớ giúp cậu thấy rồi đó. Người đàn ông đó quả thật không tệ!".
"..."
Tần Yên phải thở dài cho rằng Cận Nam Dã thực sự rất nhanh gọn.
Chỉ trong một đêm, Cận Nam Dã đã giải quyết xong hai người bạn cùng phòng của cô.
......
Sau khi trở lại công ty, Tần Yên lần đầu tiên nhìn đến phòng làm việc của Cận Nam Dã.
Cánh cửa đang đóng.
Theo người trong văn phòng chủ tịch nói, Cận Nam Dã có việc nên không trở lại công ty.
Tần Yên thu hồi ánh mắt.
Vừa vặn nhận được WeChat của hắn.
Cận Nam Dã: [Tại sao hôm nay em không nghỉ ngơi?]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!