Quý Dư Chu có rất nhiều việc phải làm, khi hai người về đến nhà thì đã là đêm giao thừa.
Lê Hàm Thu sống ở đây một mình, vẫn quản lý mọi thứ ngay ngắn, trật tự như trước đây. Trước khi hai người đến, bà đã lên kế hoạch cho bữa tối giao thừa.
Ngày đông trời mau tối, ba người nói chuyện được vài câu, bên ngoài trời cũng tối dần.
Rất đúng hẹn, bữa tối giao thừa cũng đã đến.
Ngồi vào bàn ăn, Giang Tầm Dục vẫn có mấy phần câu nệ.
Lê Hàm Thu thích gam màu ấm, đồ đạc, thậm chí cả đèn trong nhà đều có gam màu ấm áp. Đèn chùm trên đầu chiếu ánh sáng cam rực rỡ, ngồi ở trên ghế cao, Giang Tầm Dục chỉ cảm thấy mình như đang ở trên một sân khấu cực lớn.
Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ quen với loại ánh đèn này, cũng chưa bao giờ trải qua buổi tối giao thừa với bất kỳ ai.
Cậu cầm đầu đũa trong tay, cúi đầu, từng chút một ăn cơm trắng trong bát, mỗi một động tác đều không biết nên làm thế nào.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu vẫn luôn chú ý đến tình trạng của cậu, vừa muốn mở miệng nói, hắn đã thấy Lê Hàm Thu cầm đũa gắp tôm cho Giang Tầm Dục.
"Sao Tầm Dục lại không ăn thức ăn? Bây giờ cháu đang tuổi lớn nên ăn nhiều một chút. Hay cháu muốn ăn cái gì, dì gắp cho cháu."
Giang Tầm Dục thụ sủng nhược kinh, vội vã bưng bát lên nhận con tôm mà Lê Hàm Thu gắp cho mình: "Cảm ơn, cám ơn dì Lê."
Quý Dư Chu bất đắc dĩ lắc đầu, được rồi, mẹ hắn còn nhiệt tình hơn cả hắn.
Nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng Quý Dư Chu cũng đã biến mất, suy đoán của hắn không sai, mẹ hắn quả thực yêu thích Giang Tầm Dục.
Một lúc sau, Lê Hàm Thu bưng cái bát nhỏ trên bàn lên: "Tầm Dục có thích uống canh sườn heo không? Đây, uống chút canh sườn heo để bồi bổ cơ thể này."
Một khoảnh khắc khác: "Tầm Dục, ăn món phật nhảy tường này đi, dì hầm rất mềm rồi, rất là ngon đấy..."
......
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cuối cùng, nhìn thức ăn chất thành cái núi nhỏ trong bát trước mặt Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa: "Mẹ, cứ để cậu ấy tự nhiên đi."
Giang Tầm Dục bị hành động của Lê Hàm Thu làm cho hoa cả mắt, như vừa tỉnh giấc chiêm bao, phụ họa nói: "Cảm ơn dì Lê, cháu tự gắp cho mình là được rồi."
Lê Hàm Thu để đũa xuống, bất mãn nhìn Quý Dư Chu: "Còn không phải tại con à, Tầm Dục gầy như vậy, nhất định là lúc thường con không cho nó ăn no. Hiện tại nó đang tuổi lớn, làm sao có thể không ăn nhiều hả? Lại nói, mấy đứa nhỏ vẫn là mập mạp mới đáng yêu, trông có phúc khí, da thịt mũm mĩm, chọc người yêu thích. Còn có, lỡ như.. "
Quý Dư Chu khôn ngoan mà im lặng.
Đến khi bữa tối kết thúc, Giang Tầm Dục đã no đến mức cả bụng tròn vo, trong miệng vẫn còn nhét đầy thức ăn như một con chuột đồng nhỏ. Cậu dùng tay che bát của mình lại, nói với Lê Hàm Thu rằng cậu thực sự, thực sự không thể ăn nổi nữa.
Lê Hàm Thu cuối cùng cũng hài lòng: "Như vậy mới đúng, Tầm Dục, sau này cháu nên ăn nhiều một chút, nếu Quý tiên sinh không cho cháu ăn, cháu liền nói cho dì biết, dì giúp cháu mắng nó."
Giang Tầm Dục khó khăn nuốt thức ăn trong miệng, gật đầu như giã tỏi.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lê Hàm Thu lúc thường sống một mình, ngoại trừ bà, chỉ có Quý Dư Chu đến đây ở, cho nên những căn phòng khác đều bị Lê Hàm Thu trồng đủ loại hoa cỏ, chỉ còn lại một phòng cho người ở. Đây cũng là lần đầu tiên Quý Dư Chu đưa người về nhà ăn Tết, hắn hoàn toàn không nhớ đến chuyện này, quên nhắc Lê Hàm Thu giúp hắn dọn dẹp thêm một căn phòng nữa. Hai người không thể làm gì hơn là tạm thời phải ở chung một phòng.
Chăn bông đã được Lê Hàm Thu phơi nắng từ trước, sắc đỏ thẫm, hỉ khí tràn đầy, mùi hương của ánh nắng còn đọng lại trên đó, thơm thơm mềm mềm.
Sau khi ăn tối, hai người trở về phòng thu dọn đồ đạc, Giang Tầm Dục gần như là đỡ bụng đi lên lầu.
Quý Dư Chu ngồi ở trên ghế gỗ trong phòng: "Ăn no chưa? Còn muốn..."
"Không, không cần!" Giang Tầm Dục nhanh chóng từ chối như một phản xạ có điều kiện, lúc này cậu mới cảm nhận được ý tứ trêu chọc trong giọng nói của Quý Dư Chu.
Cậu hơi ngượng ngùng mà ngồi xuống bên cạnh Quý Dư Chu: "Dì Lê nhiệt tình quá..." Quý Dư Chu cười khẽ: "Tôi đã nói bà ấy nhất định sẽ thích cậu."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu cảm thấy mình đưa đứa nhỏ về là một quyết định cực kỳ đúng đắn. Thực ra mẹ hắn là một người rất sợ cô đơn, thế nhưng sau khi cha hắn chết, bà đã tự giam mình ở đây. Dù bà không nói ra nhưng Quý Dư Chu biết lúc nào bà cũng khắc niệm ông ở trong lòng.
Tính tình Quý Dư Chu lạnh lùng, hắn sẽ không nói những câu bông đùa để làm cho Lê Hàm Thu vui vẻ, bữa tối giao thừa của hai người đến cùng vẫn là quạnh vẻ.
Đã lâu lắm rồi Quý Dư Chu mới thấy Lê Hàm Thu nói nhiều và nhiệt tình với một người như vậy.
Chuyện cha của Giang Tầm Dục đã cứu hắn chỉ là thứ yếu, Quý Dư Chu có thể thấy từ biểu hiện của Lê Hàm Thu rằng bà thực sự thích Giang Tầm Dục. Cũng tốt, Quý Dư Chu nghĩ, hắn không định đưa đứa nhỏ đi nơi khác nữa, trong tương lai, nếu đứa nhỏ đủ đáng tin cậy, hắn có thể cân nhắc đưa cậu về ở cạnh Lê Hàm Thu nhiều hơn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục cúi đầu, trầm mặc một hồi, ngón tay vuốt ve cái bụng no căng tròn trịa, chậm rãi nói lời cảm ơn.
"Hả?" Quý Dư Chu ngẩng đầu nhìn cậu, "Sao lại muốn nói cảm ơn?"
Giang Tầm Dục cắn răng, nhỏ giọng nói: "Tôi có cảm giác...tựa như giấc mơ."
Từ khi cha mẹ qua đời, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có cơ hội được ăn tiệc giao thừa nóng hổi và đầm ấm như thế này lần nào nữa.
Từ trước đến giờ, Giang Tầm Dục vẫn luôn thống hận đôi mắt màu xanh khác biệt với mọi người của mình, cảm thấy trời cao đối xử với mình bất công, cho cậu một thân thể tàn khuyết. Lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, đôi mắt mà cậu vô cùng ghét bỏ này lại khiến cậu có thể gặp được một nhà Quý tiên sinh. Cậu không nghĩ ra mình có tài cán gì mà lại được đối xử như vậy, trong tiềm thức cậu coi đó như một giấc mộng đẹp chưa bị đánh thức.
Vẻ mặt của Giang Tầm Dục lúc này đã phản bội nội tâm của cậu, Quý Dư Chu cảm thấy một trận đau lòng, hắn vươn tay xoa xoa cái đầu bù xù của Giang Tầm Dục, ngữ khí ôn nhu đến khó tin: "Có cảm nhận được không? Cậu còn tưởng đây là mơ sao?"
Cảm giác ấm áp và mạnh mẽ truyền từ da đầu đến trái tim đang nhảy rộn ràng, Giang Tầm Dục hung hăng gật đầu, thừa dịp Quý Dư Chu không chú ý tới mà lấy ống tay áo lau khóe mắt.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Bão tuyết bên ngoài không có ý định dừng lại, gió lạnh gào thét rít gào, nhưng trong nhà vẫn bình yên vô sự. Trên giường, hai chiếc mền đỏ nằm cạnh nhau trông hài hòa lạ thường. Giang Tầm Dục ăn no rồi, Quý Dư Chu cũng không vội đi ngủ, để đứa nhỏ tản bộ ngay ở trong phòng, trong khi hắn thì tùy tiện xem tin tức trên quang não.
Khoảng chừng đến mười hai giờ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Lê Hàm Thu tươi cười bước vào, trên tay cầm một phong bao lì xì nhét vào tay Giang Tầm Dục.
"Suýt nữa thì dì quên mất, tiền mừng tuổi của Tiểu Tầm Dục."
Giang Tầm Dục nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, ngón tay vươn ra giữa không trung, vô thức nhìn về phía Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu còn chưa kịp nói, Lê Hàm Thu đã không vui: "Nhìn nó làm gì, đây là tiền mừng tuổi cho cháu."
Quý Dư Chu gật đầu: "Cầm đi."
Giang Tầm Dục rụt rè nhận lấy, thấp giọng nói cảm ơn Lê Hàm Thu.
Lê Hàm Thu hài lòng vỗ vỗ vai Giang Tầm Dục, sau đó liền về phòng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo. Khi tiếng khóa cửa vang lên, Giang Tầm Dục đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trong tay còn cầm phong bao đỏ căng phồng: "Tôi, tôi, đáng lẽ ra tôi nên chúc Tết dì Lê mới đúng?"
Đã quá lâu cậu không coi Tết là ngày lễ, cũng quên sạch sẽ phong tục ngày Tết, khi còn nhỏ được người thân lì xì, đám con nít phải khoanh tay cúi đầu chúc Tết.
Nghĩ đến đây, Giang Tầm Dục sợ mình không lễ phép, có chút khẩn trương.
Quý Dư Chu không bận tâm: "Gia đình chúng tôi không quan tâm những lễ nghĩa giả tạo này."
Giang Tầm Dục lúng túng muốn nói thêm gì đó, nhưng Quý Dư Chu đã định thay quần áo.
Hắn ung dung cởϊ áσ ra, cơ bụng đầy đặn đập vào mắt Giang Tầm Dục, khuôn mặt cậu liền đỏ bừng, làm gì còn nhớ đến tập tục hay không tập tục gì đó, vội vã đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác.
Quý Dư Chu nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cậu ở trong mắt, khẽ cười, "Đúng là đứa nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!