Tất cả mọi người trong Quân đoàn Đệ nhị đều biết gần đây tâm tình ngài Tư lệnh của bọn họ đang rất tệ, cực kỳ tệ.
Vốn là một năm qua, bọn họ thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy ngài Tư lệnh lơ đãng mỉm cười, nhưng bây giờ chỉ còn sót lại ngữ khí lạnh như băng cùng với khuôn mặt không chút biểu tình.
Mặc dù phải thừa nhận rằng ngài Tư lệnh như vậy có vài phần khí chất lạnh lùng cấm dục, hơn nữa hiệu quả công việc của toàn quân đoàn so với trước đây cũng được cải thiện hơn rất nhiều lần, nhưng...không ai nguyện ý sống chung với cái lạnh buốt tim mỗi ngày cả!!!
Một số người thậm chí còn tức giận âm thầm suy đoán, có phải là có người đá ngài Tư lệnh, khiến hắn chịu tổn thương về mặt tinh thần, nên hắn mới phải liều mạng làm việc để làm tê liệt bản thân mình như thế.
Trong phòng làm việc to lớn, Quý Dư Chu mặt không chút cảm xúc, Lữ Hà Vọng ngồi trước mặt hắn cũng đầy bất đắc dĩ: "Coi như tôi van xin ngài, Quý thượng tướng, lúc trước vì xã giao mà uống rượu đến xuất huyết dạ dày, bây giờ lại phát sốt đến 39 độ mà không biết, dù là ngài có chuyện lớn gì thì cũng nên chú ý đến cơ thể mình một chút đi!"
Quý Dư Chu nhàn nhạt đáp một tiếng, cầm lấy thuốc và nước mà Lữ Hà Vọng đã chuẩn bị: "Biết rồi."
Lữ Hà Vọng: "..."
Thôi, anh biết vị đại gia này căn bản không hề nghe lời anh.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lữ Hà Vọng không chút do dự lấy ra con át chủ bài của mình: "Nếu ngài như thế này...Tầm Dục cũng sẽ lo lắng."
Quả nhiên, Quý Dư Chu đột nhiên giương mắt: "Không cần nói với em ấy."
"Chao ôi." Lữ Hà Vọng thở dài, bất lực nhìn Quý Dư Chu: "Cậu cần gì phải làm như vậy chứ? Cậu rõ ràng là thích cậu ấy, vậy mà nhất định phải đuổi cậu ấy đi. Thủ đoạn của cậu mà tôi còn không biết sao? Bây giờ nhân lúc cậu ấy còn nhỏ, dạy dỗ thêm một chút nữa, e rằng cậu ấy liền hận không thể giao toàn bộ tính mạng của mình cho cậu...Tầm Dục cũng rất ngoan, giữ cậu ấy ở bên cạnh cũng không có hại gì."
Đôi mắt đen của Quý Dư Chu đánh giá Lữ Hà Vọng, như vực sâu, nhất thời, Lữ Hà Vọng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo như rơi xuống vực sâu.
"Đó không phải là chủ ý của tôi."
Nhưng ngay sau đó, Quý Dư Chu đã thu hồi tầm mắt, nhắm nhẹ mí mắt, che đậy cảm xúc trong mắt không còn dấu vết: "Tôi không muốn nuôi nhốt em ấy."
Thanh âm của hắn lạnh lùng, nhưng Lữ Hà Vọng lại có thể nghe thấy một sự dịu dàng sâu kín ẩn sâu trong đó: "Tôi muốn yêu em ấy."
"Được, được rồi," Lữ Hà Vọng thân là cẩu độc thân, chỉ cảm thấy thức ăn cho chó lạnh ngắt lung tung ném vào mặt anh, vội ngắt lời Quý Dư Chu: "Nhưng bây giờ cậu đã đưa người đi rồi, cậu định làm gì?"
"Em ấy sẽ kiến tập ở tinh cầu γ một năm, sẽ gặp nhiều dạng người khác nhau, nhìn thấy những cảnh sắc mà trước đây em ấy chưa từng thấy, cũng có thể có đủ cảm xúc độc lập để suy nghĩ về tình cảm của em ấy dành cho tôi mà không bị chuyện khác quấy nhiễu. Một năm sau, đi hay ở, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em ấy."
Lữ Hà Vọng im lặng một lúc, sau đó lắc đầu cười nhẹ: "Tôi đã từng thấy cậu xảo quyệt, nham hiểm, cường thủ hào đoạt như vậy lâu rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu..." Lữ Hà Vọng xoắn xuýt một lúc rồi tìm từ tiếp tục, "...khắc chế, thân sĩ như vậy." Vẻ mặt của Quý Dư Chu vẫn bình thường, nhưng sự lạnh lẽo trong mắt hắn đã tiêu tan một chút: "Bởi vì em ấy xứng đáng."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sau khi đuổi Lữ Hà Vọng đi, Quý Dư Chu ấn vào thái dương đau nhức của mình.
Đến cùng cũng là do thân thể không khỏe, thuốc hạ sốt còn có thành phần an thần, dù cho Quý Dư Chu có làm bằng sắt thép thì cũng không chịu nổi nữa.
Hắn khép quang não lại, nửa lưng dựa vào sau ghế , nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bây giờ đã là cuối thu, trời rét rất đậm. Cành cây bên ngoài cửa sổ trơ trụi, nhìn thoáng qua, vẫn có thể đếm được số lượng lá khô cứng đầu không muốn rơi xuống.
Từng cơn gió lạnh thổi vào cửa sổ, Quý Dư Chu có chút mất tập trung, khi ngẩng đầu nhìn lên, hắn mới nhận ra không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ đã xuất hiện tuyết rơi lất phất. Quý Dư Chu đứng dậy đi đến cửa sổ.
Bông tuyết không lớn, hình như vừa mới bắt đầu rơi không bao lâu, mặt đất vẫn sạch sẽ không có dấu vết, Quý Dư Chu đưa tay nhặt một bông tuyết đang rơi xiêu vẹo, còn chưa nhìn thấy rõ hình dáng, bông tuyết đã tan thành vệt nước khó mà nhận ra, chỉ còn lưu lại một chút cảm giác mát lạnh trên đầu ngón tay.
Không biết tinh cầu γ có tuyết rơi không, không biết đứa nhỏ có mặc đủ ấm không.
Quý Dư Chu tự nhận không phải là người đa sầu đa cảm cũng hiếm khi quan tâm đến sự thay đổi của thời tiết.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong vài tháng Giang Tầm Dục đến tinh cầu γ, Quý Dư Chu đã cố gắng hạn chế số lần liên lạc với cậu. Hắn muốn cho cậu đủ thời gian để bình tâm suy nghĩ.
Đó là lần đầu tiên Quý Dư Chu cảm thấy trải qua một năm lại khó khăn đến thế, rõ ràng mỗi ngày hắn đều có lịch trình làm việc dày đặc, nhưng thần sắc rụt rè hoặc kinh sợ của đứa nhỏ vẫn thừa dịp hắn không chú ý mà len lỏi vào tâm trí của hắn.
Ngay cả trong giấc mơ, cũng là hình bóng của cậu.
Quý Dư Chu đóng cửa sổ lại, không làm khó dễ chính mình nữa, gửi cho Giang Tầm Dục một tin nhắn: "Thời tiết bên đó gần đây thế nào?"
Quý Dư Chu gửi tin nhắn không bao lâu, yêu cầu liên lạc của Giang Tầm Dục đã truyền đến.
Quý Dư Chu vô thức túm mạnh bộ quân phục trên người, chỉnh lại mái tóc đã được chải chuốt cẩn thận, sau đó mới ấn nút kết nối.
Trên màn hình, bóng dáng của Giang Tầm Dục hiện rõ trước mặt Quý Dư Chu. Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Phía sau Giang Tầm Dục là một cánh đồng hoang vu mênh mông vô bờ, mái tóc của cậu vốn đã mềm mại bị gió thổi bay đến trên mặt một ít, nhưng làn da cậu vẫn trắng nõn như khi rời đi, giống như không hề bị phơi nắng.
Dưới mũ trùm đầu, gương mặt Giang Tầm Dục đỏ lên mấy phần vì ngượng ngùng: "Quý, Quý tiên sinh, tôi không quấy rầy ngài chứ?"
Trước đây, Giang Tầm Dục thỉnh thoảng cũng sẽ thử liên lạc với Quý Dư Chu nhưng đều không được, bây giờ nhìn thấy tin nhắn của Quý Dư Chu, cậu mới kích động như thế, không chút suy nghĩ mà gửi đến yêu cầu liên lạc.
Sau khi kích động, cậu lại có chút hối hận, vì sợ làm phiền công việc của Quý Dư Chu. Quý Dư Chu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, xem như là trả lời câu hỏi của Giang Tầm Dục: "Em đang làm gì?"
Trước đây không phải hắn không nhìn thấy yêu cầu liên lạc của Giang Tầm Dục, thậm chí hắn còn thỉnh thoảng lật xem một chuỗi ghi chép nhật ký, lý trí của hắn rất căng thẳng, cưỡng chế chính mình không được nhận nghe.
Chỉ là từ sâu dưới đáy lòng, so với Giang Tầm Dục, nỗi nhớ của hắn đối với cậu, chỉ nhiều chứ không ít.
Giang Tầm Dục bất giác liếm môi một cái, có chút xấu hổ: "Đang huấn luyện dã ngoại ạ, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, lát nữa chúng tôi sẽ tiếp tục tiến lên."
"Ừm, cố lên."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cảm giác xa lạ do thời gian và không gian mang lại là điều khó tránh khỏi, nghe thấy giọng nói nhuyễn nhu của đứa nhỏ, Quý Dư Chu vẫn cảm thấy thoải mái, hắn cười khẽ, dặn dò: "Thời tiết gần đây thay đổi thất thường, cẩn thận bị cảm lạnh." Giang Tầm Dục chưa từng nghĩ tới Quý Dư Chu sẽ tới nhắc nhở cậu chuyện này, nhất thời không biết nên nói cái gì, không tự chủ ho khan hai tiếng, vết ửng hồng trên má càng đậm: "Ngài cũng vậy."
Tiếng nói của cậu vừa dứt, bóng dáng của một thanh niên liền xuất hiện ở bên cạnh: "Tầm Dục, cậu đang bí mật liên lạc với ai vậy! Bị tớ bắt được..."
Người thanh niên nói được nửa chừng, khi y nhìn thấy người trên màn hình là ai, biểu cảm của y lập tức thay đổi.
"Không, không, thật không tiện, thật xin lỗi, hai người, người tiếp tục..."
Quý Dư Chu nhận ra y, đây là Thẩm Khâu Dương sống cùng với Giang Tầm Dục.
Hắn nở nụ cười, cũng không tức giận: "Không có việc gì nữa, em nghỉ ngơi một lát đi."
Ánh mắt Giang Tầm Dục rõ ràng hiện lên một tia mất mát, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Quý Dư Chu đủ nhẫn tâm, lặp lại lần nữa: "Đi đi." Giang Tầm Dục gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tạm biệt, Quý tiên sinh."
Khi cuộc gọi kết thúc, màn hình thông tấn khí tối đen, con thú đang bồn chồn trong lòng Quý Dư Chu cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng, yên tĩnh trở lại.
Hắn không còn buồn ngủ nữa, quay lại bàn làm việc, tiếp tục giải quyết đống tài liệu còn lại.
Mãi đến tận khuya, khi trăng sao thưa vắng, Quý Dư Chu mới một mình lái xe trở về.
Dù sao cũng không có ai ở nhà chờ hắn, về sớm về muộn cũng không có vấn đề gì.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khi Giang Tầm Dục đi vắng, Tiểu C cũng trở nên vô dụng, nhưng khi nghĩ đến việc người máy nhỏ ồn ào này đã ở cùng Giang Tầm Dục cả một năm trời, quỷ thần xui khiến Quý Dư Chu không tống khứ nó đi, mà tiếp tục để nó lắc lư ở trong nhà. Vừa mở cửa, Tiểu C đã chạy đến nghênh đón như thường lệ: "Quý tiên sinh, ngài về rồi!"
Quý Dư Chu gật đầu, cởϊ áσ khoác quân đội treo lên móc áo.
Hắn cởi cúc áo, muốn đi tắm nhưng Tiểu C lại ngăn hắn: "Quý tiên sinh! Chờ một chút!!"
Quý Dư Chu dừng lại, "Chuyện gì?"
Tiểu C cười "hehe", từ tròng lòng lấy ra một tờ giấy như dâng bảo vật đưa cho Quý Dư Chu: "Tôi thấy thứ này ở trong phòng của Tiểu Tầm Dục, chắc là ngài sẽ thích."
Quý Dư Chu do dự cầm lấy tờ giấy mở ra, mặt trên của tờ giấy ngổn ngang đầy chữ, là kiểu chữ mà Quý Dư Chu rất quen thuộc, rõ ràng là từ tay của Giang Tầm Dục.
Nét chữ trên giấy nghuệch ngoạc khó nhìn, có thể thấy rõ chủ nhân của chữ viết lúc đó tâm trạng không tốt, nội dung trên đó cũng vô cùng đơn điệu, lăn qua lăn lại cũng chỉ có năm chữ, rải đầy khắp mặt giấy. "Quý Dư Chu"
"Yêu thích"
Nét viết rất nặng, có chiều chỗ còn bị thủng cả giấy.
Giang Tầm Dục không viết Quý tiên sinh, mà là Quý Dư Chu.
Cậu chưa bao giờ gọi cái danh tự này trước mặt Quý Dư Chu, nhưng lại thầm niệm nó hàng nghìn lần ở trong lòng và trên mặt giấy.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Dường như cậu đang nói rõ ràng với Quý Dư Chu rằng cậu thích hắn, không vì cái gì khác, mà chỉ là vì hắn là hắn.
Đôi mắt của Quý Dư Chu đen kịt lại, nồng đậm đến mức không thể hóa giải.
Hắn gấp tờ giấy lại, khi nhìn Tiểu C lần nữa, đôi mắt hắn rõ ràng có thêm một tia ấm.
"Cảm ơn."
Đêm đó, Quý Dư Chu đích thân ra lệnh giúp Tiểu C nâng cấp hệ thống và pin.
Trên đường đến trạm nâng cấp, Tiểu C cảm thấy vô cùng ngất ngây, mãi đến tận cuối cùng cũng không thể nghĩ rõ ràng, rốt cuộc nó nên bi thương vì bị đút thức ăn cho chó hay là vì được nâng cấp mà nên vui sướng thêm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!