Phan Miêu Vũ ngủ đến bốn giờ rưỡi liền tự động thức dậy, cho dù Nguyễn Minh Hoàng đã nói cậu cứ tự nhiên mà ngủ đến giờ sẽ có người kêu dậy, nhưng cậu không thể làm vậy, dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà anh ít nhất vào những lúc như thế này cậu phải có tính tự giác một chút.
Tuy cậu thực sự không thích đi ra ngoài nhưng đôi lúc có người dẫn cậu đi thì cũng không sao cả.
Cậu không sợ nơi đông người nhưng cậu lại không quá thích việc giao tiếp với người khác, con người cậu rất gò bó khô khan, ngoại trừ khi đắm mình vào những nét vẻ những dòng chữ thì cậu mới có thể nhìn hấy thế giới bên ngoài mà thôi, những lúc bình thường cậu thật sự không biết phải làm thế nào, phải nói những gì.
Ngồi trên giường một lúc Phan Miêu Vũ mới hoàn hồn mà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Cậu rửa mặt xong sẵn tiện tắm luôn, như vậy khi Lương trợ lý đến đưa đồ thì cậu có thể thay luôn không để người ta phải chờ lâu.
Chuẩn bị xong xuôi cậu liền đi xuống phòng khách chờ.
Đúng năm giờ cậu nghe bên ngoài cửa vang lên tiếng nhập mật khẩu liền không khỏi kinh ngạc, từ cánh cửa đi vào trong phòng khác cũng khá xa, đâu phải chỉ hai ba bước chân vậy mà tiếng mật khẩu lại có thể lớn như vậy.
Phan Miêu Vũ hoàn toàn ngạc nhiên, bởi vì trong hai năm qua khi Nguyễn Minh Hoàng nhập mật khẩu để vào nhà là lúc cậu chăm chú vào bản vẽ của mình hoàn toàn gạc bỏ tất cả âm thanh bên ngoài nên chẳng hề để ý đến việc này, còn Lương trợ lý kể từ khi cậu vào trong nhà để sống cùng anh thì anh ta không còn tự tiện đi vào.
Ý của anh ta chính là để tránh hiềm nghi.
Nhưng hôm nay anh ta nhập mật khẩu để đi vào có thể là do Nguyễn Minh Hoàng đã dặn dò, nghĩ đến việc anh nói với Lương trợ lý rằng mình vẫn còn ngủ thì khuôn mặt không khỏi nóng bừng lên vì xấu hổ.
Nghe tiếng cửa được mở ra sau đó là tiếng bước chân, nhìn thân ảnh của Lương trợ lý đi vào cậu liền đưa tay lên vẫy vẫy:
"Xin chào."
Lương trợ lý kinh ngạc nhìn cậu, hai mắt mờ mịt, không phải Nguyễn tổng nói với anh giờ này cậu vẫn còn đang ngủ sao, vậy người ngồi trước mặt anh là ai đây.
Đúng là một chút cũng không đáng tin, đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này lại bị anh nói là một con heo nhỏ, đúng là quá đáng.
"Cậu Vũ, chào buổi chiều." Anh ta đi lại mỉm cười nói.
"Chào buổi chiều ạ.
Sao đồ dự tiệc nhiều vậy ạ." Phan Miêu Vũ đáp lại sau đó nhìn bọc đồ khá to trên tay anh liền khó hiểu hỏi.
"Nguyễn tổng nhờ tôi mua cho cậu không chỉ quần áo dự tiệc mà còn quần áo mặc trong nhà với quần áo khi ra đường nữa." Lương trợ lý vui vẻ khoe chiến tích của mình, tuy tiền là do Nguyễn tổng chi nhưng anh ta là người đã chọn, vì vậy công lao nhiều nhất là cảu anh ta.
Phan Miêu Vũ nhận lấy bọc đồ to rồi nhìn vào bên trong, thấy số lượng không hề ít ở bên trong khiến cậu không khỏi bật hốt: "Sao nhiều vậy ạ."
"Không nhiều, để giành mà mặc, dù sao mỗi năm đều phải mua đồ mới một lần, nhiêu đây chỉ là đồ cho năm nay mà thôi." Lương trợ lý thở dài giải thích, anh ta không biết cậu bao nhiêu tuổi rồi nhưng với cái thân hình nhỏ nhắn cùng gày gò này thì chắc chắn vẫn có thể phát triển nữa.
"Vậy...!Vậy cảm ơn anh." Phan Miêu Vũ không biết phải làm sao chỉ có thể ấp úng cảm ơn.
Cậu cảm thấy chắc chắn mình sẽ không mặc hết tất cả những bộ trong cái bọc đồ này.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng, truyện Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng , đọc truyện Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng full , Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng full , Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng chương mới