Những ánh mắt ghen ghét, thét chói tai, hâm mộ, nóng rực, đồng thời chĩa vào Tô Yên.
Cô muốn cách hắn xa một chút, bởi vì quá gần, mình không có cách nào nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.
Kết quả, nơ bướm trên cổ bị hắn cầm, vừa mới lui ra phía sau một bước, đã bị lôi trở lại chỗ cũ.
Giọng nói của cô bình thản, mềm mại: “Tôi không biết cậu ở lớp nào.”
Cô chỉ biết người này tên Khương Nhiên, nhưng hắn không nói cho cô biết hắn ở lớp nào.
Khương Nhiên nhìn cô, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, trong lòng không hiểu sao lại tin tưởng những lời cô nói.
Hắn gật gật đầu, lông mày hơi nhíu lai, ngay sau đó khôi phục lại: “Lớp số 10 năm hai, buổi chiều trước khi tan học, tôi muốn nhìn thấy nó. Nếu không ····”
Hắn nói, lại túm túm nơ bướm trên cổ cô.
Tô Yên cảm thấy ··· người này khả năng nhớ thương nơ bướm của mình.
Quả nhiên, câu tiếp theo chính là:
“Nếu không nhìn thấy, nơ bướm của cô, chính là bồi thường.”
Cô hé miệng muốn nói chuyện nhưng tiếng thét chói tai của nữ sinh xung quanh ngăn cô lại. Chỉ đàng thành thật gật đầu: “Nhớ rõ.”
Như vậy, hắn mới buông lỏng tay.
Trên mặt không kiên nhẫn thu liễm, xoay người lại đi về phía sân bóng.
Trình Tinh Dương nhìn thoáng qua Khương Nhiên.
Phát hiện đôi mắt hắn hạ xuống, biểu tình khí thế đều lập tức giảm bớt.
Không còm bộ dáng hỏa khí ngập trời mấy ngày hôm này.
Hỏi một câu: “Có chơi nữa không?”
Khương Nhiên mí mắt vừa nhấc:
“Bỏ đi.”
“OK”
Trình Tinh Dương nhìn Khương Nhiên, không nhịn được nhìn về phía nữa sinh kia.
Lúc này mới nhìn rõ cô. Tinh tế nhu nhược, ngoan ngoãn, đôi mắt ngập nước.