Tiết Tử Dung cầm ô đi về phía trước.
Bây giờ đã là mùa đông nhưng đỉnh Túc Phong quanh năm gió tuyết mịt mù nên y chẳng có bất kỳ cảm giác nào cả, thậm chí y còn cảm thấy mùa đông thật tốt, không ai đến đây.
Y đi hết non nửa canh giờ, đi từ mùa đông trên đỉnh Túc Phong đến mùa đông bên ngoài đỉnh núi mới tới được mùa hè ở rừng độ kiếp của núi Thúy Vi.
Rừng độ kiếp.
Đúng như tên gọi, đó là nơi tu sĩ núi Thúy Vi khi đến kiếp kỳ sẽ đến để độ kiếp.
Tu sĩ thường thường lúc vượt kiếp, có người ở nơi ngẫu nhiên, có người bế quan rồi độ kiếp trong đấy, có người chọn rừng độ kiếp để tránh ảnh hưởng xung quanh khi "nhìn" đến kiếp kỳ của mình.
Lẽ ra, trường hợp của mình nên bế quan nhưng Tiết Tử Dung lo đau đáu sư huynh nên y không hề có ý định bế quan.
Sau khi y chạy về từ thành Thủ Thiên thì đi gặp vị Bùi sư huynh kia sau gần trăm năm không qua lại, kế đó y dỗ dành đại sư huynh mình đến chỗ Tô Mộc chơi còn bản thân thì chạy tới rừng độ kiếp.
Tiết Tử Dung kết được đan chưa đến trăm năm, làm gì có chuyện y sắp đến lúc vượt kiếp.
Huống chi con đường từ Kết Đan đến trở thành Thánh Nhân không dễ đi.
Thánh Nhân phải có đạo tâm, kế thừa đại đạo.
Mà đạo tâm ấy phải là thứ được mài giũa đến không còn góc cạnh mới được đất trời khảo nghiệm.
Một kẻ Kết Đan tính vào lứa hậu sinh như y, từ sau khi tìm được thân thể Ly Tương, hai mươi năm qua y đưa người rong ruổi khắp trời nam đất bắc.
Làm tròn lên cũng coi như là mài giũa nếu như y tìm được đạo tâm.
Nhưng kẻ mài giũa hai mươi năm thì làm gì có tư cách nhận khảo nghiệm từ đất trời.
Y không có tư cách được thiên quy ghé mắt nhìn, chỉ có thể chủ động tìm thiên quy.
Rừng độ kiếp đang độ hè nhưng rừng sâu vốn dĩ tự thân có sự tịch mịch âm u nên chẳng có chút nóng nực, chỉ có tiếng ve u u giữa rừng cây xanh ngắt.
Đến tận khi vào rừng, Tiết Tử Dung vẫn không hạ ô xuống.
Chiếc ô này là kiếm Tương Phùng của y, đã theo y suốt hơn trăm năm qua.
Thanh kiếm năm xưa đem về từ Yêu Châu y vẫn cất kỹ trong chiếc hộp gỗ trong túi trữ, trước sau y vẫn chỉ dùng thanh kiếm gỗ này.
Trăm năm có lẻ, thanh kiếm gỗ ấy bị thời gian và linh khí mài mòn đến nhẵn nhụi, trải qua hai lần gánh lôi kiếp cũng đã bắt đầu rục rịch có thần thức.
Mà Tiết Tử Dung cũng rất bảo vệ thanh kiếm này, dùng linh khí bao bọc toàn thân nó.
Cứ như thế, y trui rèn trăm năm đã sinh ra kiếm ý, thứ mà chỉ kiếm tu mài giũa vài trăm năm mới có được.
Y cầm ô lướt qua con đường mòn nhỏ, vạt áo thêu lá trúc phất phơ hệt như đám trúc lùn sà xuống vậy nhưng y chẳng có tâm tình nhìn đến.
Đến trung tâm khu rừng, Tiết Tử Dung mới cất ô đi, bắt đầu bày trận.
Thật ra Tiết Tử Dung trong mắt đồng môn, trưởng bối cái gì cũng biết nhưng kỳ thật y chỉ giỏi có kiếm, những thứ khác đều ở mức tàm tạm nên khi bày trận, y có chút căng thẳng.
Dù đã thuộc nằm lòng trận pháp này thì khi rót linh khí vào từng vị trí và khắc phù chú y vẫn cẩn thận hết sức.
Tiết Tử Dung không cho phép bản thân mình làm sai.
Đến khi y bày trận xong, còn kém một khắc nữa là đến chính ngọ.
Trận pháp bày trên đất im lìm nằm đấy, chỉ lát nữa thôi, khi y dùng linh tuyến nối các điểm chốt lại với nhau, nó sẽ trở thành điều không tưởng của huyền môn.
Tiết Tử Dung cứ đứng nhìn trận pháp đấy, y bỗng chốc nhớ về mảnh gương vỡ mình nhìn thấy hơn trăm năm trước.
Quả thật, tương lai mà gương hồ ly soi đến chẳng sai.
Tiết Tử Dung hít một hơi.
Gương hồ ly không soi đến kết cục của hôm nay nhưng Tiết Tử Dung tin chắc y sẽ không sao, mà y cũng bắt buộc phải vượt qua, bởi vì bên ngoài rừng độ kiếp còn có một người ngây ngây dại dại.
Người đó chẳng ngóng trông y quay về nhưng nếu y không quay về nữa, người đó biết làm sao?
Tiết Tử Dung bỗng cười rộ.
"Mình với huynh ấy thì tính là gì?" Y nghĩ thầm.
Trăm năm qua, rất nhiều người chất vấn y, rất nhiều lần y tự hỏi.
Mà đáp án luôn bỏ ngỏ.
Y cũng không biết là gì, chỉ biết đến sợi dây buộc tóc đỏ quẩn quanh chóp mũi và mùi thuốc nhàn nhạt đủ cho y đánh đổi bất kỳ cái giá nào để tìm về sư huynh...
Cho dù là xé rách bí cảnh.
Cho dù là phạm vào đại kỵ của Ly Tương.
Thế thì tính là gì đây?
Chính Ngọ đến.
Tiết Tử Dung bước vào trận pháp.
Y cầm theo kiếm Tương Phùng trong hình dạng thứ hai đứng ở giữa trận pháp, thúc giục linh lực hóa thành linh tuyến.
Linh tuyến men theo trận pháp, nối các điểm chốt phương vị lại với nhau.
Khi hai điểm đầu và cuối của linh tuyến chạm nhau, trận pháp sáng rực lên.
Rất nhanh, bầu trời đổ mây, là loại mây dấu hiệu khi có tu sĩ sắp độ kiếp.
Cả núi Thúy Vi bị động tĩnh này làm cho kinh hãi.
Bầu trời này nào có phải là của tu sĩ Trúc Cơ hay sắp Kết Đan.
Lẽ nào núi Thúy Vi có thể nghênh đón vị Thánh Nhân kế tiếp?
Nhìn phương hướng mây đang tụ về là phía rừng độ kiếp, rất nhiều tu sĩ ló đầu ra nhìn nhưng chẳng ai dám chạy đến gần.
Tô Mộc đang phơi thuốc trong sân cũng ngẩng đầu trông.
Hắn quay sang hỏi Ly Tương đang ngồi trên ghế dựa, đùi đắp chăn hỏi: "Không ngờ được núi Thúy Vi lại sắp có người vượt khỏi kiếp Kết Đan.
Không biết là sư thúc nào?"
Kiều Trác Việt không có ở núi Thúy Vi nên Tô Mộc hoàn toàn loại sư huynh mình khỏi suy nghĩ.
"Phùng sư thúc à? Hay Lâm sư bá?" Hắn liệt kê từng cái tên.
Bạn đang đọc bộ truyện Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh, truyện Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh , đọc truyện Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh full , Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh full , Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh chương mới