Gần như tử lôi giáng xuống núi Thúy Vi đã khiến cho tu sĩ các nơi nhìn về đó, mà Tiết Tử Dung - Người trong cuộc lại chẳng tỏ vẻ gì.
Y cứ đứng đấy chịu khảo nghiệm của đất trời.
Có rất nhiều tu sĩ mắc kẹt ở bước Kết Đan, chẳng có tư cách được đất trời khảo nghiệm, kẻ có tư cách thì cũng không đủ năng lực vượt qua mà ngã xuống.
Tiết Tử Dung siết chặt ngọc bài.
Tiếng ve u u xung quanh cũng im bặt, nhường chỗ cho lôi kiếp giáng xuống từng cơn.
Tiết Tử Dung không hề né tránh, mỗi một tia sét giáng xuống, y có thể cảm nhận rõ rệt sự thay đổi từ thần thức và cơ thể của mình.
Nếu như lúc kết đan làm y nghĩ đến con trai tiết ra chất ngọc, mạ lớp vàng lên thần thức, linh đài thì giờ đây lại là cảm giác hóa mình thành đất trời.
Mỗi một giọt linh khí sượt qua thế gian này không thuộc về y mà y chính là giọt linh khí đó.
Mà lúc này, linh đài y cũng nhập nhẹm những hình ảnh từ lúc y còn là tiểu thiếu gia ở Phù Lê Châu cho đến hình ảnh người bà vỡ nát linh đài năm đó.
Y thấy mình theo Ly Tương trên con đường đi đến Yêu Châu rồi những năm tháng rong ruổi khắp Đại Địa này.
Lộn xộn nhưng rõ ràng.
Và cuối con đường đó, Ly Tương bỗng vụt lên trước, chỉ để lại trong mắt y hình ảnh dây buộc tóc phất qua.
Như cơn ác mộng bao năm.
Khóe môi Tiết Tử Dung chầm chậm chảy ra giọt máu.
Y bỗng tự hỏi, bao năm qua mình cố chấp vì cái gì?
Trở thành Thánh Nhân thì sao? Xé ra bí cảnh ấy thì thế nào? Sư huynh y có thể trở về thật à? Sao y phải chịu nỗi đau này để làm một điều không có kết quả chắc chắn.
Y bỗng muốn dừng lại mọi đớn đau này.
Đúng lúc đó, tiếng chân nhè nhẹ vang lên.
Tiết Tử Dung bỗng mở bừng mắt, y nghĩ: "Tại sao đột nhiên mình lại muốn từ bỏ?"
Có phải những kẻ ngã xuống ở bước này đều là vì suy nghĩ trong thoáng chốc ấy?
Tiếng bước chân không dừng lại mà ngày một gần hơn.
Tiết Tử Dung kinh hãi nhìn xem ai đến.
Ly Tương tập tễnh bước tới gần.
Hắn không kêu gào hay kích động mà chỉ như một con rối có thân nhiệt và bước đi như bị lôi kiếp sắc tím đẹp đẽ kia dụ hoặc đến gần.
"Phải rồi, mình không thể bỏ cuộc." Tiết Tử Dung bỗng nghĩ.
Kế đó y búng ra tia linh lực.
Tia linh lực ấy như mũi tên rời cung bắn về phía Ly Tương rồi nở bung ra như chùm pháo hoa, bao trùm lấy hắn.
Ly Tương ngơ ngác đứng trong lồng nhìn, hắn đưa bàn tay trầy trụa lên chạm vào.
Linh lực ôn hòa chỉ ngăn hắn lại chứ chẳng làm hắn bị thương.
Bản năng của Tiết Tử Dung vĩnh viễn là bảo vệ sư huynh mình trước cả lo lắng và nghi hoặc.
Trước khi hốt hoảng và cuống quýt vì sao hắn ở đây thì y đã bắn ra linh lực che chở cho người.
Như vậy thì tính là gì?
Người có thương nhớ, oán niệm.
Y cố chấp như vậy, đã bao giờ y oán Ly Tương chưa?
Tiết Tử Dung nhìn Ly Tương phía trong lồng phòng hộ, y bỗng nghĩ đến điều ấy.
Tiếng sét đì đùng gọi y về lại thực tại.
Y đã chịu hết chín đạo sét.
Mặt đất bị sét giáng xuống đánh thành từng lỗ to sâu hoắm, cỏ dưới chân, cây trong rừng cũng bị cháy sém tả tơi.
"Mình làm tất cả vì mình muốn tìm huynh ấy, chỉ là muốn tìm về mà thôi." Tiết Tử Dung nghĩ, "Chẳng vì ai hết."
Ly Tương vẫn đứng đấy nhìn chằm chằm.
Hắn mấp máy môi.
Tiết Tử Dung trông thấy cảnh này thì sửng sốt.
Bởi vì hắn nói: "Thập Nhất."
Tiếng nói rất khẽ, đứng cạnh chưa chắc có thể nghe, Tiết Tử Dung chỉ đoán qua khẩu hình của hắn.
Y nhắm mắt lại, tay càng siết chặt ngọc bài.
Đạo thứ mười.
Trên lưng y, lôi kiếp đánh cháy y phục có nạm phù chú cấp Kết Đan, lưng y như vùng đất cháy sem dưới chân kia.
Lôi kiếp gọi đến từ pháp trận hung hiểm hơn bình thường.
Tiết Tử Dung cũng ngạc nhiên không hiểu sao mình còn chưa gục ngã khi cảm nhận được cơn đau truyền tới từ sau lưng.
Có thể vì y biết, chỉ cần y vừa gục ngã là kết giới kia cũng tan biến, lôi kiếp chưa kịp tan kia lan ra dư chấn, thân thể tu sĩ Trúc Cơ kia sẽ không cách nào gánh nổi.
Hoặc cũng có thể vì y nghĩ, y không còn nữa, ai sẽ đưa Ly Tương về lại nhân gian?
Tiết Tử Dung nghiến chặt hàm răng, y cắn đến độ máu tươi chảy ra nhưng lại không biết là máu chảy ra do lôi kiếp chấn lên lục phủ ngũ tạng hay do mình cắn răng.
"Tính là gì cũng được." Tiết Tử Dung nhìn Ly Tương chẳng phát ra âm thanh nào kia mà nghĩ, "Mình không so đo."
Đúng lúc này, Ly Nguyên Thượng đạp chân xuống cạnh Ly Tương.
Người kinh ngạc, không tin rằng Tiết Tử Dung sẽ đưa Ly Tương đến đây nhìn cảnh này.
Ly chân nhân búng tay hủy kết giới phòng hộ của Tiết Tử Dung, kéo Ly Tương ra phía sau mình.
Ly Tương không có phản ứng gì lớn, hắn chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt không chớp.
Ngay sau đó, Ly Nguyên Huyền cũng đáp xuống cạnh.
Ly chân nhân nhìn thấy Ly Tương thì cũng kinh ngạc hệt như sư huynh mình.
"Chỉ còn một đạo nữa thôi." Ly Nguyên Thượng lẩm bẩm.
"Đồ đệ của huynh đứa nào tiền đồ cũng hơn người." Ly Nguyên Huyền lạnh lùng nói.
Nói xong thì búng tay bắn ra luồng linh lực mỏng manh, nó len qua khói lửa và linh khí đất trời, tới bên cạnh Tiết Tử Dung, nhè nhẹ xoa lên vết thương cho y.
Không ai có tư cách can dự vào lôi kiếp của Thánh Nhân cả, Ly Nguyên Thượng và Ly Nguyên Huyền chỉ có thể đứng đó nhìn, nhiều nhất là giúp y chữa trị vết thương trên da thịt.
Đạo thứ mười một giáng xuống.
Ánh tím bao trùm lên toàn bộ núi Thúy Vi, Tô Mộc ngẩng đầu lên nhìn mà kinh hãi.
Hắn không có tu vi Thánh Nhân, chạy đến báo tin xong thì bị hai vị trưởng bối vứt lại, phải mò mẫm đến sau.
Nhìn cảnh tượng tráng lệ này mà con ngươi đông cả.
Năm đó cảnh tượng lôi kiếp khi Bùi Nhiên kéo lôi kiếp Trúc Cơ đến làm hắn thấy sợ, mà nay nhìn đến mới thấm thía khoảng cách từ Trúc Cơ đến Thánh Nhân nào chỉ là một viên đan.
"Thập Nhất,..." Tô Mộc lẩm bẩm.
"Ai độ kiếp?"
Tô Mộc đang ngẩn người nhìn thì nghe câu hỏi ấy, hắn ngoái đầu nhìn lại thì thấy Kiều Trác Việt đã đứng ngay cạnh.
Chương Kha ngã phịch phía sau, còn đang ôm ngực thở d.ốc.
Bạn đang đọc bộ truyện Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh, truyện Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh , đọc truyện Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh full , Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh full , Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh chương mới