Hai người lập tức bỏ Ban Ngọc và Cố Sa Văn ở lại thi đấu, vui vẻ chạy mất.
Ban Ngọc ném dụng cụ, sầm mặt —— Lưu Dũng chết tiệt, dám dụ dỗ Nam Nam nhà hắn!
"Thầy Ban, dụng cụ có vấn đề gì sao? Có cần đổi cái khác không ạ?" Nhân viên công tác lập tức tiến lên chu đáo hỏi.
"Không cần." Hắn xua tay, bực bội nhặt dụng cụ lên, tiếp tục khắc.
Cố Sa Văn thấy hắn không thoải mái, tâm trạng nháy mắt tốt lên, hí hửng nhìn Ban Ngọc, rung đùi đắc ý, "Ái da, cứ có linh cảm hôm nay tôi sẽ thắng."
Ban Ngọc nghe vậy dừng tay một chút, xoay xoay ngọc thạch trong tay, không thể đè nén bực bội nữa, ngẩng đầu trừng hắn ta, "Nếu anh đã tự tin như vậy, có dám thêm tí tiền cược không?"
Cố Sa Văn bị hắn nhìn đến nổi da gà, tâm tình vừa dâng cao bị kéo tuột xuống đất, trái tim bé nhỏ run lên, miễn cưỡng nói, "Được, được thôi, cậu muốn thêm cái gì?"
Ban Ngọc nở nụ cười cực kỳ xán lạn mê người, "Nếu tôi thua, tôi đáp ứng anh một chuyện, anh thua, làm cho tôi một chuyện, thế nào? Yên tâm, là chuyện anh chắc chắn làm được."
Cha mẹ ơi, tên kia bị tâm thần phân liệt rồi à? Vì sao lại có vẻ mặt đáng sợ như thế...!Cố Sa Văn nuốt nước miếng, nhìn một vòng khán giả vây xem, lại nhìn sang quản trò đang mỉm cười chuyên nghiệp, gian nan gật đầu, "Được thôi, không, không thành vấn đề, tôi cược."
Nụ cười trên mặt Ban Ngọc nhanh chóng biến mất, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục điêu khắc.
Cố Sa Văn thở phào, không dám khiêu khích hắn nữa, cũng cúi đầu làm việc của mình.
Đám người hóng hớt bình tĩnh uống trà, thở dài —— Ôi, lần nào thi đấu thầy Cố cũng bị thầy Ban hố một lần, loại thảm kịch này bọn họ không đành lòng nhìn nữa.
Không khí dưới đại sảnh lầu một quỷ dị mà bình thản, không khí trên sàn đấu giá lầu hai lại cực kỳ giương cung bạt kiếm, khí thế ngất trời.
Bách Nam được Lưu Dũng dẫn vào ngồi ở vị trí thứ hai khu chính giữa, sau khi nhận một đống ánh mắt kỳ dị của khách khứa xung quanh, cậu ghé lại gần Lưu Dũng, nhỏ giọng hỏi, "Mọi người bị gì thế?"
"Chỗ chúng ta ngồi chính là vị trí cố định của Ban Ngọc và Sa Văn, bọn họ chỉ đang nghi hoặc thôi." Lưu Dũng giải thích, lịch sự gật đầu với một người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế trước.
Vị trí của Ban Ngọc? Bách Nam tìm quanh, quả nhiên trông thấy một chiếc bảng tên bằng gỗ cài trên tay vịn, cầm lên nhìn kỹ, khen ngợi, "Đồ đạc ở đây làm tinh xảo quá, tuỳ tiện nhặt một vật nhỏ lên đều giống như đang xem một tác phẩm nghệ thuật." Cái bảng tên nhỏ xíu thôi mà cũng được khắc vô cùng tinh tế.
Người đàn ông trung niên mập mạp ngồi bên trái nghe cậu nói vậy, liếc mắt một cái khinh thường, nói nhỏ với người đi cùng mình, "Con ếch này ở đâu nhảy ra vậy, lạc vào đến Cổ Vận rồi còn không hiểu được giá trị chỗ ngồi của thầy Ban."
Người đi cùng ông ta là một ông già gầy gò, nhăn mày lại, sắc mặt hơi lạnh, nghe lão mập nói xong cũng thoáng nhìn qua Bách Nam, mất kiên nhẫn nói, "Ông để ý nhiều như thế làm gì, đừng quên chuyện chính."
Lão mập kia dường như hơi kiêng dè ông già gầy gò, nghe vậy xấu hổ cười, tức tối liếc Bách Nam, sau đó tập trung nhìn lên sàn đấu giá, không nói chuyện nữa.
Giọng hai người kia không nhỏ, Bách Nam nghe rõ lời lão mập nói, nghi hoặc nhíu mày, "Lưu Dũng, hội quán này tên gì?"
Lưu Dũng cũng nghe được đoạn đối thoại, thấy Bách Nam không tức giận, trong lòng khá khen cậu giỏi giữ bình tĩnh, trả lời, "Hội quán này tên Cổ Vận, đã xây dựng được mấy chục năm rồi, trước kia chuyên buôn bán đồ cổ, khoảng hai mươi năm trước thay đổi phương hướng kinh doanh, biến thành hình thức giống như bây giờ."
"Cổ Vận?" Bách Nam sửng sốt, sau đó 囧, "Tôi biết một nhà hàng truyền thống cũng tên Cổ Vận."
Lưu Dũng im lặng giây lát, giật giật khóe miệng, "Nhà đó là chi nhánh của hội quán này, định kỳ mỗi tháng sẽ có một vị đại sư tổ chức tọa đàm, vì thời gian họp tương đối lâu, bọn họ quá lười không muốn ra ngoài ăn cơm, chủ chi nhánh kia dứt khoát tách ra vài gian nhà, thiết kế thành nhà hàng luôn."
"...Chủ tiệm thật thông minh."
"Ban Ngọc nhà cậu đúng là rất thông minh, đặc biệt là ở phương diện moi tiền người khác." Lưu Dũng nhớ lại chiến tích huy hoàng mấy năm nay của Cố Sa Văn, thở dài, đúng là chưa gặp ai ngốc như vậy.
"Khoan đã, Ban Ngọc? Chủ nhà hàng bên kia là Tiểu Ngọc?" Cậu cảm thấy có chút hoang mang, "Vậy còn nhà này..."
"Cậu không biết à?" Lưu Dũng còn hoang mang hơn cả cậu, hạ mắt đánh giá một chút, đột nhiên hỏi, "Cậu có biết một tác phẩm của cậu ta bán được bao nhiêu tiền không?"
Bách Nam lắc đầu, cậu thật sự không biết, vẫn chưa bao giờ hỏi tới.
"Vậy cậu có biết tác phong bán hàng của tiệm ngọc khí đứng tên cậu ta không? Mỗi tháng mở cửa ba ngày, có bán hay không phải xem tâm trạng."
"...! Chuyện anh ấy có cửa hàng thì tôi biết, nhưng mỗi tháng chỉ mở ba ngày...!Anh ấy vẫn kiếm được tiền sao?" Bách Nam đen mặt, sau đó lo lắng, tác phẩm của Tiểu Ngọc đúng là rất tuyệt, nhưng hình thức bán hàng thế kia thì có hơi ảo ma.
"Thế chắc cậu không biết cậu ta tiêu tiền như nước đúng không? Là kiểu vung tay lên bỏ mấy trăm vạn mấy ngàn vạn ra chỉ để mua một cục đá ấy." Lưu Dũng tiếp tục hỏi.
Nhớ lại Ban Ngọc vừa ký một tờ chi phiếu là ký hẳn năm trăm vạn, cậu ưu sầu xoa trán, "Việc này tôi không rõ lắm, nhưng đại khái có thể tưởng tượng ra."
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Gia Hữu Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Gia Hữu Ngọc, truyện Nam Gia Hữu Ngọc , đọc truyện Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc chương mới