Mười giờ rưỡi, xe bus dừng trước một khách sạn chất lượng tầm trung dưới chân núi.
Nhà trọ không lớn, có ba tầng, điều kiện tạm được, ông chủ cũng rất nhiệt tình.
Bọn sinh viên rất hưng phấn, ríu rít tụ tập lại thảo luận về nội dung đợt vẽ thực tế này, thi thoảng có người chạy đến hỏi Bách Nam, cậu mỉm cười chỉ dẫn cụ thể, vô cùng kiên nhẫn.
Nửa tiếng sau, phòng ở đã phân xong, thầy phụ trách sinh hoạt buồn cười nhìn bọn học sinh ồn ào nhốn nháo, vỗ vỗ tay, cao giọng, "Được rồi được rồi, trật tự đi! Mọi người về phòng cất đồ nghỉ ngơi, mười một rưỡi tập trung dưới đại sảnh đi ăn cơm, cơm nước xong đi qua khu ngắm cảnh, rõ chưa?"
"Dạ rõ!" Các sinh viên hô to, bộ dáng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời.
Thầy phụ trách vừa lòng gật đầu, vung tay lên tuyên bố giải tán.
Sinh viên hoan hô chạy tán loạn, Bách Nam đi sau đám đông, lấy thẻ phòng ra xem, đi lên tầng hai.
Lần đi vẽ tranh thực tế này kinh phí có hạn, hai người ở chung một phòng, người ở cùng cậu tên Từ Triệu, sinh viên năm ba, tương đối quen mặt, ấn tượng của Bách Nam đối với cậu ta cũng khá tốt.
Từ Triệu mang theo không ít hành lý, bày đầy ra một giường.
Bách Nam nhìn sơ qua, cười hỏi, "Cậu còn mang theo giá vẽ và ghế gấp cơ à? Không thấy nặng sao?"
"Không nặng, em vác lên lưng là được! Đàn anh xem nè, em còn mang cả hộp màu vẽ đấy, chu đáo không?" Từ Triệu lắc cái hộp nhỏ trên tay, nói rất đắc ý.
Bách Nam gật đầu, "Ừ, chu đáo." Nhưng mà hơi chu đáo quá rồi, nhiều đồ như vậy, chiều nay còn phải leo núi, có chịu nổi không nhỉ?
"Ha ha, không chỉ thế đâu, em còn mang cả đèn pin, kem chống nắng, ô che, thuốc đuổi muỗi...!Tiếc là mẹ không cho em mang theo cái lều gấp, nếu không đến đêm chúng ta có thể cắm trại!" Từ Triệu vung nắm tay, nhíu mũi ra vẻ rất bất mãn.
Rốt cuộc là đi vẽ tranh hay là đi cắm trại vậy...!Bách Nam nhìn qua hành lý của cậu ta, chân tình nhắc nhở, "Sao anh không nhìn thấy dụng cụ vẽ của cậu, có mang không đấy?"
Sắc mặt Từ Triệu cứng đờ, cuống quýt ngồi lên giường lục lọi tới lui, vò tóc quay đầu bất lực nhìn Bách Nam, "Đàn anh, làm sao đây, em chỉ đem theo sổ phác họa và dụng cụ vẽ tranh, quên cầm theo hòm sơn dầu rồi!"
Bách Nam buồn cười trấn an, "Không sao, mang theo sổ phác họa là đủ rồi, lịch trình của chúng ta tương đối gấp, không có thời gian cho cậu vẽ sơn dầu đâu." Nếu thật sự vác theo cả hòm sơn dầu thì mới chết đó.
"Thật không?" Từ Triệu nước mắt lưng tròng.
"Thật." Cậu lắc đầu, kéo ba lô mình ra cho cậu ta xem, "Cậu nhìn này, anh chỉ cầm theo vài cây bút chì với sổ phác họa thôi, cậu mang đồ hơn anh nhiều ý."
Từ Triệu hoảng sợ, "Trời đất! Đàn anh, anh cầm theo ít đồ thế, có thật là đi vẽ thực tế không vậy!"
Bách Nam liếc nhìn đống camera, đèn pin, kem chống nắng, thuốc đuổi muỗi...! trên giường, mỉm cười lắc đầu, "Đương nhiên là không, anh đến làm bảo mẫu." Sinh viên năm ba còn không đáng tin như vậy, mấy đứa năm nhất thì...!nhiệm vụ gian khổ rồi đây.
Qua giờ cơm trưa, hai sinh viên năm cuối còn lại vẫn chưa xuất hiện, thầy phụ trách sinh hoạt gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai nhận.
Thầy phụ trách chuyên ngành bắt đầu thấy phiền, nhìn đồng hồ, lại lấy danh sách xem, phân tổ sinh viên lại lần nữa, tuyên bố xuất phát.
"Thế này không tốt lắm..." Thầy phụ trách sinh hoạt hơi do dự, "Hay là chúng ta chờ thêm chút nữa?"
"Để bốn mươi người chờ hai người, còn ra thể thống gì!" Thầy phụ trách chuyên ngành vỗ mạnh lên tờ danh sách, cực kỳ tức giận, "Đã nói đi nói lại là giữa trưa tập trung, bây giờ đã mấy giờ rồi, còn không thấy bóng người đâu! Lịch trình rất vội, không thể lãng phí thời gian nữa! Cứ xuất phát đi, mặc kệ bọn họ!"
Bọn sinh viên thấy thầy giáo giận dữ thì có chút lo sợ, thầy phụ trách sinh hoạt thấy thế, đành nhíu mày thỏa hiệp, "Thôi được rồi, chúng ta lên đường."
Núi Bách Hoa có tổng cộng bốn khu ngắm cảnh, điểm đến của bọn họ là cái gần khách sạn nhất —— Khu ngắm cảnh chính của núi Bách Hoa.
Nhìn tên đoán nghĩa, khu này...!ở trên đỉnh núi.
Từ Triệu cõng một đống đồ đạc theo sau Bách Nam, mới bò được một lúc mặt mũi đã đỏ bừng.
Bách Nam bất đắc dĩ liếc một cái, vươn tay gỡ bảng vẽ và túi đồ nghề trên lưng cậu ta xuống, vác lên người mình.
"Đàn anh..." Từ Triệu nước mắt lưng tròng nhìn cậu, giọng run rẩy, "Anh đúng là người tốt, nếu em lấy thân báo đáp, anh có lấy không?"
Bách Nam lắc đầu, nghiêm túc nói, "Không cần, anh có đối tượng rồi."
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Gia Hữu Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Gia Hữu Ngọc, truyện Nam Gia Hữu Ngọc , đọc truyện Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc chương mới