"Nhà ông?" Ban Ngọc liếc nhìn ông ta một cái, nhận một tập báo cũ từ trong tay vệ sĩ ném xuống, lạnh lùng nói, "Xem lại bài thông báo này đi, chủ nhân căn nhà này rõ ràng là Nam Nam."
Ba người nhà họ Bách đồng loạt cả kinh, Chu Tú Cầm vội vã nhào qua nhặt báo lên, cẩn thật lật trang, sau đó sửng sốt, "Trả hết số tiền bốn mươi vạn, căn nhà sẽ được chuyển tên cho Bách Nam...!Ông xã, bản thông báo này do ai soạn?"
Cuối cùng Bách Hướng Quân đã nhớ lại chuyện ngày hôm đó, đen mặt nghiến răng nói, "Là Tiểu Đông." Lúc trước ông ta quá tức giận, bản thông báo này lại công bố quá nhanh, chuyện sang tên ngôi nhà cũng là về sau mới phát hiện ra.
"Suy nghĩ cẩn thận chưa?" Ban Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói với vệ sĩ, "Tôi không muốn nhìn thấy người lạ quanh quẩn trong nhà Nam Nam, tiễn khách đi, thuận tiện gọi điện cho cục cảnh sát, kêu họ qua đây bắt người."
Bách Tây kinh hãi, gương mặt lập tức trắng bệch, lùi về sau hai bước lắc đầu, "Không, anh không thể bắt tôi, tôi vô tội!" Nói xong nhìn Bách Nam, luôn miệng chỉ trích, "Nếu không phải do anh muốn tiết lộ chuyện tôi thuê người thi hộ, nếu không phải do anh lúc nào cũng nổi bật ở trường đè đầu cưỡi cổ tôi, nếu không phải do anh trăm phương ngàn kế muốn tranh đoạt gia sản của tôi, tôi sẽ đối phó với anh à? Đều là lỗi của anh! Vì sao anh muốn hại tôi!"
"Không thể nói lý lẽ." Ban Ngọc nhíu mày, giơ tay che mắt Bách Nam lại, nhẹ giọng nói, "Nam Nam, em đừng nhìn nữa, con nhỏ kia điên rồi.
Em đừng xem cô ta là em gái, cô ta không tốt chút nào.
Anh có con bé em họ đáng yêu lắm, hôm nào anh bảo nó sang nhà chơi với em."
Bách Nam không để ý đến Bách Tây đang rơi vào chứng hoang tưởng nạn nhân tự phong, nhẹ nhàng kéo tay hắn xuống, cười gật đầu, "Được, em không cần cô em gái này nữa đâu."
"Anh cho là tôi cần thằng anh ghê tởm như anh lắm? Tôi khinh!" Bách Tây bị đoạn đối thoại của hai người đâm vào tai, vừa tức giận vừa ghê tởm, lập tức the thé phản bác.
"Tiểu Tây..." Chu Tú Cầm nhìn đám vệ sĩ sau lưng Ban Ngọc, cẩn thận kéo tay cô ả, thấp giọng khuyên ngăn, "Bớt tranh cãi lại đi."
"Dựa vào đâu mà con phải bớt tranh cãi?" Bách Tây đẩy tay Chu Tú Cầm ra, sắc mặt vặn vẹo, "Nó sắp bắt con giao cho cảnh sát rồi, vì sao con không thể nói? Mẹ, tính mẹ hiền quá!"
"Câm miệng lại hết cho tao!" Gương mặt Bách Hướng Quân căng chặt, quát lớn, quay đầu dùng ánh mắt âm trầm nhìn Bách Nam, "Bách Nam, ông nội mày đang nằm trong phòng kia, Tiểu Tây là cháu gái duy nhất của ông ấy, mày thật sự muốn kêu cảnh sát bắt nó? Mày muốn ông ra đi không được thanh thản sao!"
Lời này trực tiếp chọc trúng vào vảy ngược của Bách Nam, vẻ mặt cậu nặng nề hẳn, buông bàn tay đang nắm tay Ban Ngọc ra, ánh mắt đảo quanh ba người nhà họ Bách, cười lạnh, "Bách Hướng Quân, ông nói câu này không thấy chột dạ à?"
Cậu tiến lên một bước, nhìn ông ta bằng nửa con mắt, giọng nén đầy phẫn nộ, "Ông nội đau yếu nhiều năm như vậy, ông đi thăm tổng cộng được mấy lần? Thanh thản? Tôi nói cho ông biết, ông nội chưa từng thanh thản được một ngày! Có đứa con trai trên không hiếu thuận cha mẹ, dưới không dạy tốt con cái, ông nội phải thanh thản như thế nào!"
"Làm càn!" Bách Hướng Quân giận dữ.
"Làm càn thì sao? Bách Hướng Quân, tôi xem thường ông!" Cậu nhìn ông ta một cái đầy khinh bỉ, chỉ ra hướng cổng nhà, lạnh lùng nói, "Từ giờ về sau ông nội sẽ do tôi chăm sóc, các người đi được rồi."
Bách Hướng Quân tức giận trừng cậu, nắm chặt quyền đứng bất động.
"Tự đi, hay đợi tôi gọi vệ sĩ "mời" ra ngoài, các người chọn đi." Bách Nam thản nhiên nhìn thẳng vào ông ta, ngữ khí lạnh nhạt.
Bách Hướng Quân vẫn đứng bất động, da mặt giật giật, đã tức giận đến nỗi không nói được nên lời.
Ban Ngọc thấy ông ta không có ý định di chuyển, mất kiên nhẫn, quay đầu vẫy vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ, thúc giục, "Không nghe Nam Nam nói gì sao? Tiễn khách."
Đám vệ sĩ hành động theo chỉ thị, vây lấy ba người nhà họ Bách.
Bách Tây lùi ra phía sau, kinh hoảng thét chói tai, "Bách Nam, mày dám! Đồ tiện nhân! Đồ vô ơn! Súc sinh!"
"Còn không mau ném người ra ngoài! Động tác nhanh lên!" Ban Ngọc che tai Bách Nam lại, cũng tức giận hét lên —— Hắn chưa từng thấy một đứa con gái nào miệng mồm dơ bẩn như vậy!
Vệ sĩ vội vàng khống chế Bách Tây, bịt miệng cô ta lại khiêng ra ngoài cổng, trực tiếp ném xuống.
Lại một trận la hét ồn ào nữa.
Bách Hướng Quân thấy thế, mặt giật giật, dùng sức tránh tay vệ sĩ ra, đen mặt nói, "Không cần tiễn, để tôi tự đi! Bách Nam, mày sẽ phải hối hận!"
"Tôi, tôi cũng tự đi." Chu Tú Cầm vội tỏ thái độ, đi theo sau Bách Hướng Quân.
Người nhà họ Bách đi cả rồi, Ban Ngọc buông đôi tay che lỗ tai Bách Nam xuống, kéo cậu ôm vào lòng an ủi, "Nam Nam, anh sẽ giúp em trút giận."
"Thái độ này của họ em thấy nhiều rồi, không sao cả." Bách Nam ôm lại hắn, vỗ vỗ lưng, lùi lại, "Đi xem ông nội thế nào đi."
Toàn bộ bác sĩ và hộ lý đều thành thật ở yên trong phòng, thấy hai người đi vào, vội vàng thu dọn đồ đạc nhẹ nhàng đi ra ngoài, trả lại không gian cho bọn họ.
Trong phòng bật máy phun sương tạo độ ẩm, không khí tốt hơn lúc đầu nhiều, Bách Nam thả lỏng sắc mặt, ngồi vào mép giường, nắm tay ông lão dịu dàng nói, "Ông ơi, vừa rồi ồn ào quá, xin lỗi ông...! Con lại mang Tiểu Ngọc tới thăm này, ông vui vẻ không?"
Ban Ngọc khom lưng, đặt tay lên mu bàn tay cậu, nhìn ông lão nằm trên giường, thấp giọng, "Ông nội, con là Tiểu Ngọc, hôm nay đến thăm ông."
Bách Thụ Nhân hít thở đều đều, vẫn là dáng vẻ ngủ say không tỉnh.
Rất lâu sau, khi Bách Nam chuẩn bị thu tay về, bàn tay bị cậu nắm đột nhiên giật giật, sau đó chậm rãi, nhẹ nhàng, cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Gia Hữu Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Gia Hữu Ngọc, truyện Nam Gia Hữu Ngọc , đọc truyện Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc chương mới