Đồ ăn bưng lên bàn, rốt cuộc mấy cha con nhà họ Ban cũng ngừng tranh luận, tất cả thành thật ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.
Ba món mặn ba món chay thêm một món canh, đều là những món ăn thường nhật, lượng khá đủ, hình thức cũng không tồi.
Ban Lãng và Ban Giác thường xuyên phải đi tiệc xã giao, ăn ngoài rất nhiều, hôm nay nhìn thấy bàn cơm nhà thái độ vô cùng nhiệt tình.
Ban Ngọc giúp Bách Nam xới cơm cho mọi người, sau đó kéo cậu ngồi xuống bên cạnh Khúc Văn Hân, xụ mặt nói, "Không được lãng phí, phải ăn hết toàn bộ!"
Ban Lãng sờ sờ bụng, cười tủm tỉm, "Hôm nay vất vả cho Bách Nam, thức ăn thơm quá, chúng ta có lộc ăn rồi."
Ban Ngọc nâng cằm, đắc ý hừ một tiếng.
"Được rồi được rồi, nhanh ăn đi, nói nhiều quá." Khúc Văn Hân phàn nàn một câu, đứng dậy giúp Bách Nam gắp sườn heo, thúc giục, "Nam Nam ăn đi con, bận rộn đến bây giờ nhất định đói bụng lắm rồi, ăn nhiều một chút.
Bác trai đi tiệc nhiều, hay nói lời khách sáo, con cứ mặc kệ ổng."
"Cảm ơn bác gái." Bách Nam hơi ngượng ngùng mỉm cười, thấp giọng trả lời.
Bầu không khí gia đình hòa thuận vui vẻ thế này cậu chưa từng trải qua, có chút không được tự nhiên, cũng không biết nên nói chuyện thế nào mới phải.
Ban Ngọc nhìn ra thái độ cậu khác thường, vội nắm tay cậu trấn an, sau đó ngẩng đầu nhìn Ban Lãng, "Ba mau ăn đi, đừng nói chuyện nữa."
Bị bà xã và con trai liên tiếp chặn họng, Ban Lãng bất đắc dĩ nhún vai, thành thật bưng chén lên, nhấc đũa ăn cơm.
Ban Giác thì tự nhiên hơn rất nhiều, trong lúc mọi người còn giằng co đã dứt khoát duỗi đũa gắp một miếng cà tím, bình phẩm, "Nướng vừa chín tới, nước tương nêm vừa ăn, không cho tỏi, tốt lắm." Nói xong móc một bao lì xì từ trong túi đẩy đến trước mặt Bách Nam, nghiêm túc nói, "Quà mừng tân gia."
Tất cả mọi người trên bàn đều ngây dại.
Ban Lãng nuốt cọng khoai tây, nghi hoặc hỏi, "Mừng tân gia?"
"Chẳng lẽ không phải?" Ban Giác nhướn mày, tiếp tục gắp cà tím, "Bách Nam chuyển nhà, chúng ta đến làm khách, không phải ăn mừng tân gia thì là gì?"
"Không phải nói đến bàn bạc chuyện hôn lễ à, sao lại biến thành..." Ban Lãng nói được một nửa, cuối cùng mạch não đã load kịp, vội vỗ trán, sờ sờ ví tiền, "Đúng đúng, mừng tân gia mừng tân gia, xem đầu óc ba này...!Tặng Bách Nam nhé, bác trai sơ ý không chuẩn bị quà, con cầm cái này đi, thích cái gì thì đi mua."
Bách Nam nhìn tấm thẻ đen, khóe môi run rẩy muốn đẩy trở về, "Không cần đâu ạ, chỉ là chuyển nhà thôi, bác trai không cần làm vậy." Nhờ ơn Bách Đông, bây giờ hễ nhìn thấy thẻ là cậu lại nhớ đến một chuỗi rất nhiều số 6 và số vạn...
Ban Ngọc đè vai cậu lại, đứng dậy nhận thay, sau đó ngồi xuống cầm bao lì xì lên, mở ra nhìn thử, hừ một tiếng vừa lòng, nhét cả thẻ vào trong, nhìn qua Khúc Văn Hân, "Mẹ, của mẹ đâu?"
Cái thằng con khuỷu tay ra sức cong ra ngoài này...Khúc Văn Hân vừa tức vừa buồn cười liếc hắn, đứng dậy ra chỗ sô pha lấy túi xách rút một chiếc hộp, trở về nhét vào tay Bách Nam, "Vốn định đưa cho con trễ một chút, nhìn thử xem có thích không?"
Bách Nam nắm chặt chiếc hộp, mở ra dưới sự thúc giục của Ban Ngọc, sau đó hai mắt tối sầm đóng hộp lại.
"Ngọc lục bảo*, mẹ, mẹ giấu được hẳn một đôi nhẫn ngọc lục bảo!" Ban Ngọc căm giận, "Lần trước con tìm anh hai xin, ảnh sống chết không cho, keo kiệt! Nguyên liệu còn lại đâu? Con muốn dùng!"
Khúc Văn Hân trợn trắng mắt, "Tuổi của đôi nhẫn này còn lớn hơn tuổi con, tìm anh hai con đòi, nó có mới lạ đó! Nhẫn này mẹ đã cất hơn hai mươi năm để dành cho con cưới vợ, con phải đối xử tốt với Nam Nam, đừng làm hỏng tâm ý của mẹ."
Ban Lãng và Ban Giác đồng thời nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt cũng loé ra ánh sáng xanh.
Ban Ngọc tức tốc giật cái hộp lại, nhét sâu vào túi Bách Nam, trừng mắt với bọn họ, "Đây là của Nam Nam, không cho hai người mang đi bán!"
"Bọn họ không dám đâu." Khúc Văn Hân chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười với hai cha con ngồi đối diện, "Của hồi môn của tôi, mấy người dám động vào xem."
Bàn tay cầm đũa của hai người run lên, đồng loạt dời ánh mắt, một người gắp khoai tây, người kia gắp cà tím.
"Được rồi, Tiểu Ngọc đừng dính lấy Nam Nam nữa, để nó ăn cơm đi." Khúc Văn Hân thu tầm mắt lại, vỗ nhẹ Ban Ngọc, ôn hoà nói với Bách Nam, "Nhanh ăn cơm, đồ bác trai với anh hai cho con cứ nhận, người một nhà cả, đừng câu nệ, nhé?"
Tim Bách Nam mềm nhũn, gật đầu cười đáp, "Vâng ạ."
Tóm lại, bữa liên hoan nhỏ đầu tiên của gia đình cực kỳ viên mãn hoà thuận vui vẻ.
Ban Lãng ăn khoẻ, cực kỳ thỏa mãn ăn hai bát cơm lớn; Ban Giác yêu thương sâu sắc món cà tím, một mình xử lý hết nửa đĩa; Ban Ngọc cảm thấy món nào ăn cũng ngon, vừa ăn vừa khen vừa giúp Bách Nam gắp thức ăn, sau đó phá lệ thêm nửa chén cơm; Khúc Văn Hân ăn uống ưu nhã, ăn xong còn cẩn thận thảo luận với Bách Nam về phương pháp xử lý sơ chế từng loại nguyên liệu.
Sau khi ăn xong, Bách Nam được Khúc Văn Hân kéo đến sô pha ngồi xuống, bắt đầu chọn thiệp mời và xem lễ phục, còn Ban Lãng và Ban Giác bị bà đẩy vào bếp phụ trách lau bàn rửa chén.
Bách Nam lật qua một tấm thiệp mẫu, ngẩng đầu nhìn Ban Lãng vụng về cầm giẻ lau bàn, lại thấy Ban Giác mặt mũi nghiêm túc rửa chén, cuối cùng nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên Ban Ngọc đang thảo luận về chi tiết lễ phục với Khúc Văn Hân, cong môi mỉm cười.
—— Cậu quả thực vô cùng may mắn mới có thể gặp được những người có thể giúp mình nếm trải hương vị của tình thân.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Gia Hữu Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Gia Hữu Ngọc, truyện Nam Gia Hữu Ngọc , đọc truyện Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc chương mới