Cuối tuần, Chu Tú Cầm gọi điện thoại cho Bách Nam, yêu cầu cậu về nhà.
Bách Nam cúp máy, nhìn cẳng chân búp bê mới mài được một nửa, thở dài -- vốn dự tính làm xong cái này sẽ sang bệnh viện thăm ông nội, xem ra hôm nay không đi được rồi.
Đến nhà họ Bách vừa vặn là thời gian dùng cơm trưa, thím Lưu dẫn cậu vào phòng ăn, cười nói, "Cô ba và cậu tư đã về rồi, hôm nay tâm trạng bà chủ rất tốt, đang nói chuyện với bọn họ đấy."
Bách Nam gật đầu, mỉm cười đi vào phòng ăn, chào hỏi những người bên trong.
Bách Tây nhàn nhạt liếc cậu một cái, đáp lại không nóng không lạnh, Bách Bắc thì hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm nhìn.
Chu Tú Cầm trừng mắt hai đứa con, mỉm cười hàn huyên với Bách Nam mấy câu, gọi thím Lưu chuẩn bị thêm chén đũa.
Cơm ăn được một nửa, Chu Tú Cầm múc một chén canh đưa cho Bách Nam, cười hỏi, "Nam Nam, gần đây giao lưu với cậu hai nhà họ Ban thế nào?"
"Cảm ơn mẹ." Bách Nam đứng dậy, dùng hai tay nhận chén canh, trả lời, "Đi chơi với anh ấy rất vui, lâu lâu còn gọi điện thoại." Thực ra đã ba ngày rồi cậu không liên lạc với Ban Ngọc, cũng không biết đối phương đang bận chuyện gì.
"Ừm, con phải biết nắm chắc thời cơ, lúc gặp nhau nên chủ động thêm một chút." Chu Tú Cầm khá hài lòng với câu trả lời của cậu, thấy con gái nãy giờ luôn nháy mắt ra hiệu, bà ta thu tóc lại, tiếp tục nói, "Nam Nam, con biết đó, Tiểu Tây nhà mình khá có năng khiếu thiết kế trang sức, lại còn học cùng trường với con, bằng cấp năng lực đều đủ, mẹ nghe nói gần đây thầy Cát bên bộ phận chế tác ngọc Ban thị muốn nhận học trò, con xem..."
Bàn tay múc canh của Bách Nam hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bách Tây.
Cô nàng kia vẫn mang bộ dáng lãnh đạm, mày hơi nhíu mang theo vẻ không kiên nhẫn.
"Mẹ, có lẽ con không giúp được gì đâu." Bách Nam buông thìa xuống, trực tiếp từ chối.
Loại chuyện này cậu không muốn giúp, mà cũng không thể giúp.
Nụ cười trên mặt Chu Tú Cầm biến mất, duỗi tay vỗ vỗ trấn an con gái, nhíu mày nói, "Nam Nam, chỉ nói giúp một câu thôi, vì sao con không chịu hỗ trợ?"
Một câu thôi?
"Mẹ, chính mẹ cũng nói là nghệ nhân ngọc khí tuyển học trò, con với nhà người ta không thân không thích, người ta lấy gì mà cho con mặt mũi." Bách Nam có chút bất đắc dĩ, hóa ra mẹ gọi cậu về chỉ vì chuyện này.
"Sao lại không cho mặt mũi, Cát Hỉ dù là bậc thầy lành nghề, không phải cũng chỉ là kẻ làm công ăn lương sao." Chu Tú Cầm càng bất mãn, "Nam Nam, nếu không muốn giúp con cứ việc nói thẳng, mẹ sẽ không ép buộc, cùng lắm là phí công nuôi dưỡng đứa con trai này thôi."
Lời này quá nặng nề, Bách Nam rút khăn lau miệng, tươi cười trên mặt biến mất.
"Anh ta vốn có phải người nhà mình đâu, không biết năm đó ông nội nổi điên cái gì, một hai đòi phải nhặt về nuôi." Bách Bắc nhìn Bách Nam đầy trào phúng, chọc chọc Bách Tây, "Xem đi, em đã nói lên được cành cao rồi thế nào cũng trở mặt, chị còn bắt mẹ phải hỏi ra miệng, đúng là tự rước nhục."
"Đủ rồi!" Bách Tây vỗ bàn đứng dậy, oán hận trừng Bách Nam, "Anh đừng tưởng mình có gì hơn người, cái gì mà Nam với gia, đám người ngu dốt trên trường gọi riết rồi anh tưởng mình là ông nội người ta thật sao? Anh cho là tôi cần lạy lục để anh mở miệng lắm đấy?"
Bách Nam đứng dậy, lắc đầu, "Cảm ơn đã thông cảm, đúng là tôi không muốn mở miệng, mọi người từ từ ăn, tôi đi trước."
"Nam Nam." Chu Tú Cầm nhíu mày, "Con lại muốn giận dỗi cái gì, giúp em mình một chút thì có làm sao, nghe lời, quà cáp mẹ chuẩn bị xong rồi, chiều nay con sang nhà họ Ban một chuyến, nói người ta mấy câu."
Bách Nam vẫn cự tuyệt, "Mẹ, việc này đừng nhắc lại nữa.
Tiểu Tây mới năm nhất, còn chưa học xong môn đại cương, ngọc cũng chưa sờ được mấy viên, bảo người ta nhận học việc thật sự không thích hợp đâu."
"Đồ vô ơn, mẹ, đừng nói với anh ta nữa!" Bách Bắc ném đũa lên bàn, lạnh lùng nói, "Tôi nghe nói cậu hai kia chỉ là con ma ốm ăn bám gia đình thôi, đắc ý cái gì, có bản lĩnh thì đi dụ dỗ luôn cậu cả nhà người ta đi."
"Tiểu Bắc, không được ăn nói lung tung!" Chu Tú Cầm đổi sắc mặt, nếu lời này của Bách Bắc bị người ngoài nghe được, nhà họ Bách đừng mong chen chân được vào giới đá quý cao cấp nữa.
Bách Nam lạnh mặt nhìn Bách Bắc, "Cậu nói anh ấy ăn bám gia đình, cậu thì sao? Cậu đã tự mình kiếm được một đồng nào chưa?"
"Anh!" Bách Bắc đứng dậy, nắm chặt tay.
Hôm nay Bách Tây bị Bách Nam từ chối liền mấy lần, trong lòng đã sớm bất mãn, bây giờ thấy cậu dám cãi tay đôi với em trai, cơn giận bốc lên đầu, cầm chén canh ném thẳng vào người cậu, cất giọng the thé, "Còn mày chỉ là đồ chó giữ nhà cho ông nội thôi, cút ra khỏi nhà tao!"
Chén sứ đập vào ngực hơi đau, nước canh và thức ăn tạt hết lên quần áo, dính dớp rất ghê tởm.
Bách Nam nắm chặt tay, xách ba lô xoay người bỏ đi.
"Nam Nam, đừng giận." Chu Tú Cầm kéo Bách Tây lại, muốn giảng hòa.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Gia Hữu Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Gia Hữu Ngọc, truyện Nam Gia Hữu Ngọc , đọc truyện Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc chương mới