Bách Hướng Quân đang hàn huyên xã giao với Khúc Văn Hân, liếc mắt thấy Bách Nam đi xuống, vội thân thiết hô: "Nam Nam, ba vừa đến đây, thằng nhóc này thật là...!Sang nhà thông gia làm khách cũng không nói trước với người nhà một tiếng, đi tay không như thế có thích hợp không."
Bách Nam nhìn Bách Bắc và Bách Tây ngồi bên cạnh ông ta, bước chân hơi dừng lại, cúi đầu chào, "Ba."
"Ai nói Nam Nam đi tay không đến!" Bây giờ Ban Ngọc nhìn thấy ai bên nhà kia cũng không thấy vừa mắt, nghe vậy lập tức phản bác, duỗi tay kéo Bách Nam lại gần mình, châm chọc, "Sao nào, ngại năm trăm vạn chưa đủ? Ông ra giá đi, thiếu bao nhiêu tôi bù cho!"
Bách Hướng Quân đang muốn giảng hòa cứng đờ mặt, ông ta không ngờ cậu hai này tính tình kém như vậy, nói như vậy có khác gì trắng trợn gây hấn nhau đâu?
"Tiểu Ngọc." Bách Nam giật nhẹ tay Ban Ngọc, "Việc này để em giải quyết."
Ban Ngọc quay đầu trừng cậu, không vui.
"Đây là chuyện gia đình em, anh nhúng tay không tốt lắm đâu." Bách Nam nắm bóp cánh tay hắn, cười trấn an, "Em sẽ giải quyết tốt."
Ban Ngọc đen mặt không nói lời nào.
"Tiểu Ngọc." Khúc Văn Hân liếc nhìn sắc mặt Bách Hướng Quân, Bách Bắc và Bách Tây, cười đứng dậy, nhìn qua rất dịu dàng, kỳ thật đang ra sức kéo tay Ban Ngọc đi sang phòng nhỏ, "Tôi với Tiểu Ngọc qua phòng khác uống trà, mọi người cứ tự nhiên, đều là người một nhà, có hiểu lầm gì ngồi xuống nói chuyện là được.
Nam Nam, bác gái ở gần đây, có chuyện cứ việc nói, nhé."
"Vâng ạ." Bách Nam cười gật đầu.
Hai mẹ con đi rồi, người giúp việc cũng thức thời lui ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại người nhà họ Bách.
"Vẫn chưa vào được cửa nhà người ta đâu, cứ làm như đã thành chủ nhà rồi ý, không biết xấu hổ." Bách Tây khinh thường nói, liếc nhìn bộ quần áo trên người Bách Nam, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Hôm nay Bách Bắc bị dạy dỗ một trận, không dám nói câu nào khó nghe nữa.
"Câm miệng, trước khi ra ngoài ba dặn thế nào!" Bách Hướng Quân quát Bách Tây một câu, quay đầu cười một cái rất không tự nhiên với Bách Nam, "Nam Nam, ba biết hôm nay con về nhà gặp chuyện uất ức, nhưng người nhà với nhau không ai lại mang thù qua đêm, nghe lời, con đã lớn như vậy rồi, hẳn nên hiểu chuyện một chút."
Cảm giác vô lực trong lòng Bách Nam lại lan tràn, trực tiếp duỗi tay, "Tờ chi phiếu cậu Ban đưa cho Bách Bắc có mang đến không? Đưa cho con, lát nữa con trả lại người ta."
Bách Hướng Quân cho rằng cậu đã thỏa hiệp rồi, vội móc chi phiếu từ trong túi đưa cho cậu, ngữ khí ôn hòa lên nhiều, "Lúc này mới là lời nên nói, con nhớ phải giải thích rõ với cậu hai, ba cảm thấy hình như cậu ấy hiểu lầm nhà chúng ta rồi."
Bách Nam nhận được chi phiếu, nghiêm túc nhìn ông ta, "Ba, nếu con nói con không muốn kết hôn với anh ấy, ba sẽ làm sao?"
Ánh mắt Bách Hướng Quân lập tức thay đổi, quát lớn, "Nói bậy cái gì thế, người ta coi trọng con là phúc khí của con, không chịu cũng phải chịu! Cả ngày chỉ biết phá đám, kỳ cục!"
"Nếu từ đầu anh ấy để ý Bách Bắc thì sao, ba có đồng ý gả cậu ta cho nhà họ Ban không?" Bách Nam bình tĩnh quan sát vẻ mặt ông ta.
"Làm sao có thể để Tiểu Bắc làm chuyện này, con trai mà đi gả chồng, khác gì ném ——" Đột nhiên Bách Hướng Quân khựng lại, quắc mắt nhìn Bách Nam, cao giọng, "Nhà chúng ta nuôi con nhiều năm như vậy, thế nào, bây giờ kêu con làm chút chuyện đã bắt đầu làm bộ làm tịch?"
Bách Tây hừ lạnh, "Chỉ là con nuôi mà dám yêu cầu này nọ, mặt mũi lớn quá nhỉ?"
"Bách Nam, anh là đồ vô lương tâm." Đột nhiên Bách Bắc ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy khiển trách, "Nếu người cậu hai để ý là tôi, chuyện liên hôn gì đó tôi cũng đồng ý, vì gia đình, chuyện này có tính là gì, hơn nữa nhà họ Ban còn gì để cho anh kén chọn."
Bách Tây kinh ngạc quay đầu, giống như mới gặp em trai mình lần đầu —— từ bao giờ thằng nhóc này có tinh thần hi sinh vô tư như vậy?
Bách Bắc chột dạ né tránh ánh mắt cô nàng.
"Tiểu Bắc nói rất đúng!" Bách Hướng Quân bị câu "vì gia đình, chuyện này có tính là gì" của Bách Bắc dỗ cho tâm trạng tốt hơn, càng bất mãn với Bách Nam, "Xem đi, đến Tiểu Bắc còn biết suy nghĩ cho gia đình như thế, con làm anh trai, suốt ngày đối nghịch với người nhà, không biết là ai nuôi ra cái tính này nữa."
"Có lẽ là giống cặp cha mẹ đoản mệnh của anh ta rồi." Bách Tây thấp giọng cười.
Tiến triển càng ngày càng xấu.
Bách Nam nắm chặt tay, hít thở sâu nhìn Bách Tây, "Bách Tây, người chết rồi thì thôi, chừa cho mình chút phúc đức đi." Nói xong lại nhìn Bách Bắc, "Bách Bắc, nếu Ban Ngọc không có khuôn mặt xuất sắc, nếu anh ấy ốm yếu lúc nào cũng có thể bệnh chết như người ta đồn, cậu có còn đồng ý hi sinh vì gia đình không? Có đồng ý vì nhà họ Bách, vứt bỏ tôn nghiêm đàn ông gả cho nhà họ Ban không?"
Nói nhảm, ai lại đồng ý chứ? Bách Bắc vô thức muốn lắc đầu, nhưng trước khi hành động nhanh hơn não đã kịp dừng lại, cứng miệng nói, "Đương, đương nhiên đồng ý!"
Bách Tây muốn nói chuyện, lại bị Bách Nam trực tiếp cắt lời.
"Cô đừng nói gì hết, tôi không muốn nghe mấy lời chanh chua châm chọc nữa." Cậu xua xua tay, nhìn Bách Hướng Quân, "Ba, là ông nội nuôi dạy con từ nhỏ, con mang ơn từ đáy lòng.
Bắt đầu vào đại học con đã nghĩ cách để báo đáp nhà họ Bách, nhưng con không phải công cụ, con cũng có tôn nghiêm và tình cảm, chuyện báo ân con đồng ý, nhưng con không muốn bị người khác giẫm đạp lên lòng tự trọng."
Bách Hướng Quân nhìn Bách Nam, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc —— đứa con nuôi hướng nội ngoan ngoãn trong trí nhớ sao có thể nói chuyện với mình như vậy?
"Ba, con cũng có giới hạn của mình." Cậu lùi về sau một bước, nhìn sang Bách Tây Bách Bắc, "Bách Tây Bách Bắc, tôi không rõ lý do hai người thù ghét tôi, tôi cũng không nhớ mình đã từng làm gì có lỗi hay bắt nạt các người.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Gia Hữu Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Gia Hữu Ngọc, truyện Nam Gia Hữu Ngọc , đọc truyện Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc full , Nam Gia Hữu Ngọc chương mới