"Đây chính là ngươi nói."
Tiết Dao cười lạnh một tiếng, không chút nào yếu thế:
"Ngươi hiện tại liền mời lão thái thái tới đi.
Ngươi mới vừa lén lút tiến vào trong phòng ta đập khóa không thành, ngược lại vu cáo ta giấu đồ vật không thể cho người khác thấy."
Đồ ăn đổi được đều đặt ở bên trong ngăn chứa Khoảng, cũng không còn giữ bao bì đóng gói.
Kỳ thực bao bì đóng gói không dùng cũng có thể đặt ở trong không gian riêng.
Dù tổng cộng một thước vuông chứa đồ, Tiết Dao có sở thích gọn gàng, không chịu nổi ngổn ngang, liền đem bao bì đóng gói không dùng tới lén lút đốt bỏ.
Rác thải kỳ thực cũng không nhiều, Ngũ hoàng tử không quá thích thức ăn ngọt, Lục hoàng tử lượng ăn nhỏ, cũng chỉ có bé mập mạp thường ăn.
Một ngày nhiều nhất chỉ cần phải xử lý năm, sáu cái vỏ bọc bỏ đi.
Tiết Quỳnh trừng mắt nhìn Tiết Dao, muốn doạ dẫm Tiết Dao, nhưng nghĩ tới đi tìm lão thái thái liền túng.
Lão thái thái tuổi lớn như vậy cũng nhìn thấy nhiều rồi.
Ở chung vài lần bà liền nhìn ra tính tình Tiết Quỳnh tham món lợi nhỏ.
Bà ghét nhất đứa trẻ như vậy.
Lúc thường trước mặt Tiết Quỳnh, bà đều cố ý cho vẻ mặt trưởng bối, không cho sắc mặt tốt.
Còn đối với Tiết Dao, bà lại thể hiện yêu thích.
Lão thái thái thiên vị, Tiết Dao gánh nổi.
Tiết Dao đời trước không khác gì cô nhi, rất mong muốn sự ấm áp.
Người khác đối tốt với hắn một phần, hắn báo đáp lại gấp đôi.
Coi như giả hồ đồ ngây thơ, nhưng tấm lòng của hắn, sự hiếu thuận, biết cảm ơn lão thái thái đều là thật sự.
Huống hồ miệng hắn ngọt, sẽ cho người khác mặt mũi, đến cả lão thái gia chưa bao giờ cùng con cháu thân mật cũng càng ngày càng yêu thích hắn.
Đặc biệt là lần trước, Tiết Dao "không cẩn thận" chỉ điểm lão thái gia sự việc điền trang, lão thái gia theo bản năng đã xem Tiết Dao là tiểu Phúc tinh.
Ông đối xử với hắn không tệ, gặp mặt tâm tình cũng tốt.
Trong Tiết phủ hai người có địa vị cao nhất đều sủng Tiết Dao, Tiết Quỳnh không dám kinh động lão thái thái, nhưng không cam lòng cứ như vậy mà bỏ đi.
Trần thị luôn hoài nghi Tiết Dao dùng vu cổ tà thuật nên tính cách đầu óc thay đổi thành một người khác, trong âm thầm cho hạ nhân giám sát Tiết Dao.
Tiết Quỳnh là một trong những người tích cực theo dõi Tiết Dao nhất.
Nửa tháng này, hắn thường ngửi thấy mùi khét lẹt trong viện, chút ý tìm kiếm phát hiện là từ phòng ngủ Tiết Dao bay ra.
Hắn theo dõi nửa tháng, rốt cục phát hiện khi trời tối vắng người, trong phòng Tiết Dao thỉnh thoảng sẽ đột xuất hiện ánh lửa, mùi lạ liền mơ hồ bay ra cửa sổ.
Hắn muốn trộm xem Tiết Dao làm cái quỷ gì, nhưng cửa sổ bị Tiết Dao đóng chặt chẽ, căn bản không nhìn thấy.
Tiết Quỳnh suy nghĩ biện pháp, lệnh người hầu khi Tiết Dao không ở nhà âm thầm khoét cái lỗ nhỏ trên khung cửa sổ phòng Tiết Dao.
Thời điểm ban đêm nhìn lén, lôi ra mảnh gỗ, có thể nhìn xuyên qua lỗ thủng xem Tiết Dao đang làm gì.
Cẩn thận như vậy rất khó bị người phát hiện
Khuya ngày hôm trước, Tiết Quỳnh cùng người hầu chính mắt thấy được Tiết Dao đốt vật kỳ quái trong chậu đồng.
Mẫu thân hắn luôn cho là Tiết Dao đang làm vu cổ tà thuật.
Chẳng trách lão thái thái lại thiên vị cưng chiều Tiết Dao như vậy! Nhất định là đã bị trúng tà!
"Ta khẳng định ngươi giấu đồ vật không thể để người khác nhìn thấy!"
Tiết Quỳnh lo lắng Tiết Dao dời đi tang vật, vì vậy hướng ngoài cửa tiếng hô to lên:
"Đi mời lão thái thái qua đây! Cũng gọi cả Chu di nương đến.
Ai có thể gọi cũng gọi đến, để cho mọi người nhìn thấy tiểu tử này lén lút giấu đồ vật tà ma ngoại đạo gì ở trong phòng!"
Một lát sau, tất cả chủ tớ tam phòng đều tới phòng ngủ Tiết Dao, vây chặt đến không lọt một giọt nước.
"Mẫu thân, con thấy tận mắt Tiết Dao đốt nhiều thứ quỷ quái trong chậu đồng.
Tiểu Đậu Tử cũng nhìn thấy!"
Tiết Quỳnh chỉ vào gầm giường Tiết Dao:
"Còn rất nhiều thứ quỷ quái giấu ở trong rương kia!"
Việc sử dụng vu cổ chẳng những là hoàng cung tối kỵ, hào môn cũng cấm.
Ai phạm tội cũng có thể mất mạng.
Tiết Dao mặt lạnh nhìn Tiết Quỳnh cùng Trần thị, không nói gì, để xem bọn họ có dám lục soát hay không.
Trần thị nhìn chằm chằm Tiết Dao một lát, nhàn nhạt nói:
"Trẻ con giữ đồ vật quỷ quái làm gì? Tiết Dao, ngươi tự mở rương ra cho ca ca ngươi xem.
Hắn cũng là sợ ngươi bị người ở bên ngoài lừa gạt liên lụy người trong phủ chúng ta."
Chu di nương tuy rằng không rõ tình huống, nhưng sợ con trai có nhược điểm bị mẫu tử nắm, vội vàng đứng ra ngăn cản:
"Không có chứng cứ, dựa vào cái gì muốn lục soát rương của Dao Nhi? Trong phủ là ai trúng tà có bằng chứng do Dao Nhi làm.
Hay là ai mất tài vật, nhìn thấy Dao Nhi cầm? Nó là con trai lão gia, các ngươi...!ỷ thế nhiều người lục soát đồ vật riêng của thiếu gia, quả nhiên không cho chút mặt mũi! Muốn ồn ào liền đến xin ý lão thái thái đi, để toàn bộ hạ nhân Tiết phủ đều đến xem các ngươi lục soát tài sản riêng tư của Dao Nhi!"
Trần thị sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói:
"Ngươi cho là lão thái thái đến ta không dám lục soát?"
Nàng quay đầu nghiêm khắc nhìn về phía Tiết Quỳnh:
"Ngươi xác thực nhìn thấy đệ đệ ngươi giấu đồ vật quỷ quái?"
Tiết Quỳnh bảo đảm:
"Con tận mắt thấy!"
"Được."
Trần thị quay đầu dặn dò nha hoàn:
"Đi mời lão thái thái tới, đồng thời xem lục soát rương Tiết Dao.
Nếu không tìm ra đồ vật quái lạ, ta cùng Tiết Quỳnh sẽ tiếp thu gia pháp xử trí!"
Nha hoàn nhận lệnh đi.
Chu di nương sợ đến vội vàng cản đường, trước tiên ôm đồm mọi chuyện.
"Đồ vật trong rương đa số là ta cho Dao Nhi, có chút đồ chơi quê nhà..."
"Ngậm miệng!"
Trần thị thấy Chu di nương chột dạ, trong lòng càng tin tưởng trong rương có thứ quỷ quái, lập tức hối thúc nha hoàn đi mời lão thái thái đến làm chứng.
Nàng hôm nay liền muốn vạch trần hai mẹ con tiện nhân kia dùng tà thuật!
"Phu nhân!"
Chu di nương sợ đến run chân.
"Để tùy ý bọn họ đi, cứ mời lão thái thái lại đây."
Tiết Dao mặt không hề cảm xúc.
Nhìn thấy Chu di nương rơi nước mắt, hắn liền mềm lòng, trầm thấp nói với nàng:
"Đừng sợ, không có chuyện gì đâu."
Vì vậy, lão thái thái đang nghe hát bị mời đến tam viện.
Nghe nói chuyện đã xảy ra, lão thái thái nổi giận mắng Trần thị gây sự giội nước bẩn.
Trần thị chịu mắng, cũng không thối lui, nói trong viện này những ngày gần đây có quá nhiều chuyện cổ quái, còn luôn có mùi lạ bay ra từ phòng ngủ Dao Nhi.
Lòng người bàng hoàng, hôm nay coi như mạo phạm lão thái thái, cũng muốn cầu cái an lòng.
Nếu như nàng đổ oan Dao Nhi, tự nguyện cùng con trai tiếp nhận gia pháp.
Lão thái thái kỳ thực không muốn lục soát rương của Tiết Dao.
Chuyện như vậy nói ra ai mà không lo lắng, chỉ lo trong rương thật sự giấu thứ quái dị.
Mà Tiết Dao không nói tiếng nào tiêu sái đến bên giường, khom người đem rương gỗ đẩy ra ngoài, ở trước mặt mọi người mở cái rương ra.
Trong rương gỗ rất trống, góc bên phải có hai thỏi bạc xếp chỉnh tề, một tấm ngân phiếu được một con rối nhỏ đè lên, bên cạnh còn có vài món đồ chơi bằng gỗ, không còn gì khác.
HunhHn786
Vừa thấy hiểu ngay không có đồ vật tà đạo.
Tiết Dao đem đồ vật từng cái từng cái lấy ra:
"Ta là thư đồng của Thất hoàng tử.
Hoàng tử tuổi còn nhỏ thích đồ chơi.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân, truyện Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân , đọc truyện Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân full , Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân full , Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân chương mới