Hệ thống tức khắc liền xù lông "Ai, ai chưa thành niên hả? Chỉ có hệ thống thành niên mới có thể được thả ra tiếp nhận nhiệm vụ."
Lục Bạch đối với chuyện này tỏ vẻ hoài nghi, dù sao một hệ thống thành niên mà đến hạng mục đổi tích phân cũng đều không có, liền rất vi diệu. Nhưng mà cậu cùng Hạ Cẩm Thiên liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy hệ thống cho dù thời điểm vừa mới trói định còn chưa có thành niên, đi qua nhiều thế giới như vậy, cũng coi như là thành niên rồi đi.
Lục Bạch căn nhắc để hệ thống xem nhiều một chút cũng tốt. Thời buổi này, cái gì cũng thiếu, chỉ có chủng loại tra nam là không thiếu. Khi còn nhỏ gặp qua sóng to gió lớn, trưởng thành cũng sẽ không sợ bị người ta lừa đi.
Hệ thống nói lời thề son sắt: "Ta sẽ luôn luôn trói chặt với ngươi! Về sau cũng sẽ không đi."
Lục Bạch không nói gì, nhưng tâm lý lại ghi nhớ chuyện này. Cậu nhớ rõ thời điểm hệ thống sửa đổi khế ước lúc trước, bên trong có hạng mục từ bỏ tích phân đủ nhiều có thể có cơ hội chuyển thế thành người.
Cho nên ở trong mắt Lục Bạch, tiểu hệ thống có thể trở thành người. Chỉ là yêu cầu một ít thao tác. Tuy rằng Lục Bạch còn không biết phương thức cụ thể là cái gì, nhưng cậu tin tưởng sau khi trở lại thế giới hiện thực cùng Chủ Thần đao thật kiếm thật đối kháng, tóm lại sẽ có một ngày thực hiện được.
Bất quá Lục Bạch còn chưa có nói với hệ thống, không phải là sợ vạn nhất làm không được khiến hệ thống thất vọng, mà là sợ tiểu hệ thống không muốn phối hợp. Đứa nhỏ này quá mức lo lắng cho mình.
Hạ Cẩm Thiên nắm lấy tay của Lục Bạch nhéo nhéo, ý tứ kia rõ ràng là anh biết biện pháp.
Hết thảy đều ở trong sự an bài của Lục Bạch, mặc kệ là thế giới này, hay là trở về thế giới hiện thực, anh đều đã sắp xếp thỏa đáng. Nhất định tuyệt đối không sai lầm.
Điều quan trọng nhất trước mắt, vẫn là làm như thế nào để làm lộ ra được quan hệ giữa hai người kia.
Lục Bạch nghĩ, gửi một tin nhắn đến cho Lê lão gia: [ Lão gia có muốn tới xem kịch không? ]
Lê lão gia ngay từ đầu còn không hiểu, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại. Là Lục Bạch bên này đã ra tay, nói vậy sự thật sắp sáng tỏ, bên phía Vu Chúc khẳng định đã bại lộ ra.
Chỉ là Lê lão gia còn nói không chuẩn được cái bại lộ này là cái gì, có bao nhiêu lớn, nhưng điều này cũng không gây trở ngại ông ta mang theo lão quản gia cùng đi xem náo nhiệt.
Mà lúc này bên phía tiệc rượu, đích xác không có người chú ý tới việc Vu Chúc và Giang Nghị lần lượt rời đi.
Bản thân Giang Nghị thân phận đúng thật cũng không tệ lắm, nhưng hắn ở bên này không tính là rắn đầu đàn, cho dù có tân quý, cũng không phải cái loại mỗi người đều muốn kết giao.
Cho nên, trên đường hắn rời đi để nghỉ ngơi, cũng sẽ không có nhiều người để ý như vậy.
Còn về Vu Chúc, liền càng là như thế. Không, phải nói, Vu Chúc ở hay là không ở, đối với mọi người mà nói đều không có gì khác biệt.
Sẽ không có ai thật sự để ý hướng đi của y.
Vì thế, Vu Chúc tính toán rất tốt, muốn ở ngày hôm nay cùng Giang Nghị gạo nấu thành cơm. Còn về việc chồng của y đã chết vì sao y còn có thể mang thai? Đó chính là chuyện Giang Nghị cần phải nhọc lòng.
Có đứa nhỏ này, y có niềm tin trong vòng mười tháng có thể khiến Giang Nghị thu phục Lục Bạch. Cho dù thu phục không được, Giang Nghị cũng có thể trực tiếp dẫn y rời khỏi Lê gia, để y không phải trải qua những ngày tháng vất vả như trước đây nữa.
Vu Chúc dưới sự kích thích liên tục của Lục Bạch đã không có cách nào tiếp tục nhẫn nại, y nhất định phải lập tức gả cho Giang Nghị, mới có thể chứng minh sự thật rằng Giang Nghị xác xác thật thật yêu y.
Trước khi đi tìm Giang Nghị, Vu Chúc đi vào toilet trước. Y muốn xác định vẻ ngoài của chính mình đang ở trạng thái tốt nhất.
Nói đến cũng khéo, toàn bộ khu nghỉ ngơi lầu ba cũng chỉ có một cái toilet công cộng. Chính là cái lúc trước Lục Bạch đỡ tiểu đồ đệ của cậu đi rửa mặt.
Hai người bọn cậu là bởi vì không tính toán qua đêm ở bên này, chỉ là đơn thuần muốn tỉnh rượu cho nên liền trực tiếp rửa mặt ở toilet. Còn lại, vì thuận tiện, trên cơ bản đều là vào phòng nghỉ rồi trực tiếp ngủ lại.
Bởi vậy, hai người Lục Bạch đi rồi, thật đúng là không có người đi vào nữa. Vu Chúc là người thứ hai.
Nhìn vào gương, Vu Chúc sửa sang lại đầu tóc của chính mình một chút.
Hôm nay trang phục của y so với những lần trước có vẻ mộc mạc hơn nhiều. Nhưng lại phá lệ ngoan ngoãn, còn mang theo hương vị học sinh. Chủ yếu cũng là vì muốn gợi lên hồi ức trong Giang Nghị.
Đáng tiếc Vu Chúc dù sao cũng đã từng tuổi này rồi, cho dù mấy năm nay gương mặt được bảo trì khá tốt, nhìn thì trẻ tuổi, nhưng rốt cuộc cũng không còn cảm giác đơn thuần tự nhiên của năm đó nữa. Cố tình mặc thành như vậy, ngược lại có vẻ cảnh còn người mất, đần độn vô vị.
Đáng tiếc Vu Chúc hoàn toàn không biết, ngược lại cảm thấy chính mình như vậy là hoàn hảo không một kẽ hở.
Việc Lục Bạch am hiểu nhất còn không phải là dùng chi tiết của mười năm hôn nhân, muốn cự còn nghênh làm Giang Nghị đối với mình lưu luyến sao? Vậy quá khứ của y cùng Giang Nghị, cũng lưu lại không ít.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, giữa y và Giang Nghị còn có một loại cảm giác kích thích của yêu đương vụng trộm. Đây là sự kích thích mà giữa Giang Nghị và Lục Bạch vĩnh viễn cũng sẽ không có được.
Chỉ có người có thân phận bên ngoài là thiếu nãi nãi của Lê gia như mình, mới có thể mang đến cho Giang Nghị.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Vu Chúc liền càng thêm kích động, thậm chí thân thể cũng bắt đầu nóng bừng lên.
Nhưng mà trước khi y chuẩn bị rời khỏi toilet, y đột nhiên phát hiện trước bồn rửa tay có một chiếc nhẫn.
Chất lượng.......rất sơ sài, là một chiếc nhẫn bạc. Cũng không phải loại có nhãn hiệu gì, thậm chí thủ công cũng rất thô ráp. Nhưng Vu Chúc lại không hiểu sao cảm thấy quen mắt. Nhìn chằm chằm một hồi, y mới phản ứng lại đây là nhẫn cưới của Lục Bạch và Giang Nghị. Y sờ sờ, mặt trên còn dính hơi nước, hẳn là thời điểm Lục Bạch rửa mặt đã tháo ra, nhưng mà quên cầm đi.
Nghĩ đến tình cảnh Lục Bạch đỡ người thiếu niên kia đi ra ngoài, Vu Chúc rất nhanh đã có giải thích. Bình thường mà nói, đây là đồ vật của người khác, cũng là người mà y ghét nhất - Lục Bạch.
Hoặc là trực tiếp ném đi, khiến cậu vĩnh viễn đều tìm không thấy, hoặc là đặt lại ở chỗ này.
Nhưng Vu Chúc nghĩ đến chuyện Lục Bạch mang theo chiếc nhẫn này cùng Giang Nghị đi lãnh chứng kết hôn, liền khống chế không đem chiếc nhẫn này mang lên trên tay mình.
Phảng phất như vậy, người cùng Giang Nghị kết hôn liền biến thành chính mình.
Vì thế, mang theo ảo tưởng như vậy, Vu Chúc nhẹ nhàng gõ vang của phòng Giang Nghị.
Giang Nghị trước khi mở cửa còn tưởng là người phục vụ, nhưng sau khi bị người bổ nhào vào trong lồng ngực, hắn mới bừng tỉnh phát hiện, tiến vào thế nhưng là Vu Chúc.
"Em như thế nào lại ở chỗ này?" Ánh mắt đầu tiên của Giang Nghị khi nhìn thấy Vu Chúc trong lòng liền "lộp độp" một tiếng. Hắn biết sự tình hỏng rồi, Vu Chúc chính là một kẻ ngu xuẩn, lẽ ra nên làm một con rối gỗ để hắn giật dây, nhưng hiện tại tự mình hành động, chú định nơi chốn đều đã bại lộ.
"Không sao đâu, hôm nay lão già kia đi qua nhà cháu trai chơi, nhà cũ không có ai. Thời điểm em ra ngoài đã tìm lý do rất tốt để không quay về. Tự em thuê một gian phòng nghỉ, ở ngay cách vách, vạn nhất có người tới em liền nhảy qua đó."
"Chồng ơi, chồng, anh không nhớ em sao? Anh mau ôm em một cái đi." Thời điểm Vu Chúc ngửi được hơi thở trên người Giang Nghị cũng đã khống chế không được.
Giang Nghị cảm thấy không thích hợp, còn muốn đem người đẩy ra. Nhưng Vu Chúc lại như một con đỉa, gắt gao mà dính ở trên người hắn, liều mạng đòi hôn.
Giang Nghị là một người đàn ông bình thường, bị Vu Chúc không để ý trêu chọc như vậy, rất nhanh cũng nổi lên phản ứng. Nhưng mà hắn còn có thể khắc chế. Hơn nữa còn ý đồ đem Vu Chúc mang sang ban công bên kia.
"Hôm nay không được. Thời cơ không đúng. Em như thế nào lại lên đây tìm anh? Là bị ai ám chỉ sao?" Giang Nghị ý đồ nói rõ với Vu Chúc.
Nhưng loại biến tướng của sự cự tuyệt này của hắn đối với Vu Chúc mà nói, lại tương đương với việc châm thêm một phen lửa vào cảm xúc đã bên bờ vực sụp đổ của y.
"Không có ai, không có ai ám chỉ em, em chính là nhớ anh, muốn gặp anh không được sao?"
Vu Chúc thật sự muốn cùng Giang Nghị phát sinh chút chuyện gì đó không thể nói, y quá bất an. Trước khi không có chính mắt gặp qua Lục Bạch, y có trăm phần trăm tin tưởng cảm thấy chính mình có thể so sánh với Lục Bạch.
Nhưng hiện tại không giống vậy nữa, Lục Bạch vào Lê thị, liền sinh hoạt ở xung quanh y.
Lê lão gia luôn luôn khinh thường y thích Lục Bạch, những mối quan hệ y không vào được dễ như trở bàn tay tiếp nhận Lục Bạch, ngay cả người thân của y, nhắc tới Lục Bạch cũng là khen không dứt miệng.
Lục Bạch quá ưu tú, ưu tú tới nỗi, cho dù trên mạng lúc trước hắt bao nhiêu nước bẩn, người trong giới tung bao nhiêu lời gièm pha về cậu. Chỉ cần người như cậu đứng ở chỗ này, đều không cần cùng cậu tiếp xúc, chỉ cần nhìn một hồi liền sẽ sinh ra hảo cảm.
Vu Chúc không thể chắc chắn, mười năm trôi qua, Giang Nghị có động một chút tâm tư nào với Lục Bạch hay không.
Dù sao, nếu thật sự một chút tình cảm đều không có, vì cái gì hắn đến bây giờ còn không ký vào tờ đơn ly hôn đó?
Những việc này, nếu đặt ở bên phía Giang Nghị, kỳ thật liền rất dễ lý giải.
Lục Bạch làm nhà thiết kế đứng đầu của công ty Giang Nghị, cho dù không tham gia hoạt động của công ty, nhưng lại có ngàn mối tơ vò liên quan.
Huống chi, hai người lúc trước là cùng nhau gây dựng sự nghiệp, tiền là Lục Bạch bán nhà lấy ra. Cho nên phân chia tài sản còn phải suy nghĩ kỹ càng một chút. Kéo dài như vậy là tốt nhất, thẳng đến khi Giang Nghị nghĩ ra biện pháp khiến Lục Bạch trở thành bên sai trong hôn nhân hàng thật giá thật, làm cậu tay không rời khỏi nhà, hơn nữa người cũng phát điên rồi, đưa vào viện điều dưỡng, hắn mới có thể hoàn toàn giữ được toàn bộ tài sản của mình.
Đáng tiếc Vu Chúc không hiểu.
Y ở thời điểm còn đi học bị đưa đến Lê gia để kết hôn sinh con. Sau lại bị Lê lão gia tâm sinh hoài nghi, đương nhiên sẽ không cho y có cơ hội học tập, không dấu vết vây kín Vu Chúc, trực tiếp đem y dưỡng thành một con chim hoàng yến không phân biệt được ngũ cốc.
(*) Chim hoàng yến thường yêu thích các loại hạt. Không phân biệt được ngũ cốc có nghĩa là con chim này bị ngu, vô dụng (o゚v゚)ノ
Nếu không Vu Chúc cũng là xuất thân thế gia, như thế nào mà sống chết cũng không hòa nhập vào được cái vòng của chính mình chứ?
Những việc này, Vu Chúc không hiểu, cũng không có phát hiện. Mà Giang Nghị cũng không biết vòng quan hệ của Vu Chúc bế tắc như thế, cho nên hắn cũng chú định hôm nay sẽ thua.
Thường thường chi tiết nhỏ lại quyết định thắng bại.
Tựa như hiện tại, Giang Nghị một khắc không kịp đề phòng, đã bị Vu Chúc đẩy đến trên giường, mở tung đai lưng.
"Thèm khát như vậy?" Tới mức độ này rồi, Giang Nghị cũng chỉ có thể qua loa ứng phó Vu Chúc một chút.
Vu Chúc cùng Lục Bạch khác nhau, Lục Bạch không hiểu bộ dạng đôi tình nhân bình thường là như nào, chỉ đơn thuần mà thật lòng nâng niu chiều chuộng chờ người ta đau lòng.
Cho dù bị lạnh nhạt cũng sẽ suy xét xem có phải bản thân mình không tốt không, thậm chí nghĩ lại có phải bởi vì bản thân mình chưa từng được yêu thương, cho nên phương thức yêu người khác cũng có vấn đề hay không.
Nhưng Vu Chúc lại là nhất định phải đòi lấy. Thân thể, lời âu yếm, những cái tiếp xúc thân mật đó đều là phương thức làm Vu Chúc an tâm. Y nhất định phải có những cái đó mới có thể ổn định, cũng mới dễ khống chế.
Giang Nghị nhìn cửa phòng đã khóa trái, đơn giản cũng buông tay, tính toán phóng túng một lần.
Huống chi, chính là cảm giác đang hành sự lại có khả năng bị bắt gian này mới càng thêm kích thích. Vì thế, Giang Nghị đơn giản liền phối hợp.
Vu Chúc ôm Giang Nghị, hôn lên bờ môi của hắn.
Không nghĩ tới, Lục Bạch đã một lần nữa trở lại tiệc rượu, hơn nữa dưới sự trợ giúp của ban tổ chức tiệc rượu mở ra camera theo dõi của lầu ba.
"Xin lỗi, đều tại tôi không cẩn thận, cho nên mang đến phiền phức cho ngài." Sắc mặt của Lục Bạch tái nhợt, trong mắt đều là sự nôn nóng không thể áp được.
Ban tổ chức vỗ vỗ bờ vai của cậu, an ủi nói "Không có việc gì, khẳng định có thể tìm được. Lầu ba ít người, chắc là có người thuận tay cầm đi, chuẩn bị tìm người mất đồ để trả lại."
"Ừm." Lục Bạch lên tiếng, bắt đầu chú tâm vào màn hình theo dõi.
Có người tốt đến hỏi là chuyện gì, rất nhanh nhận được đáp án, là Lục Bạch làm rơi nhẫn cưỡi.
"Cái nhẫn bạc rẻ tiền đó là nhẫn cưỡi? Hắn cùng Giang Nghị không phải muốn ly hôn sao?"
"Nói nhỏ chút! Lục Bạch cũng không dễ dàng."
Chuyện Lục Bạch làm rơi nhẫn cưới cũng là mới mẻ, rất nhanh có không ít người tò mò đều lại đây xem náo nhiệt. Vừa lúc camera cũng ra kết quả.
Phía sau Lục Bạch chỉ có một người vào toilet, chính là Vu Chúc.
"Phóng lớn hình ảnh này!" Người chủ trì đem thân ảnh của Vu Chúc phóng lớn, cụ thể là xem ngón tay của y, lại ngoài ý muốn phát hiện, trên ngón áp út của Vu Chúc mang theo đúng là chiếc nhẫn của Lục Bạch.
Lục Bạch nhắm mắt, thân hình lảo đảo, gương mặt không có huyết sắc nháy mắt càng thêm thảm hại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!