Một câu "Trò hay" của Lục Bạch lại làm hệ thống vô cùng khẩn trương.
Hệ thống: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Hắn thật sự lo lắng, Lục Bạch giống như là bug trong hệ thống xuyên nhanh, ký chủ nhà người khác thì cẩn trọng lấy lòng đối tượng công lược, Lục Bạch lại từng giây từng phút đều đang tính toán làm thế nào để giết chết đối tượng công lược.
Nghĩ vậy, hệ thống nhịn không được khuyên bảo tận tình, "Nghe tiền bối khuyên một chút đi! Ngươi nhìn xem thành tích hiện tại của ngươi, giá trị hảo cảm của ba đối tượng công lược độ tất cả đều là không."
"Không quan trọng." Lục Bạch vô cùng bình tĩnh.
Hệ thống: "Vậy cái gì mới quan trọng?"
"Ta cảm thấy tình cảm của ba huynh đệ Lục Du đối với Lục Quỳnh càng quan trọng hơn." Nhắc tới chuyện này, Lục Bạch cũng có hứng thú, "Ngươi nói xem, vì sao Lục Du lại đối xử tốt vô điều kiện với Lục Quỳnh như vậy?"
"Nguyên tác quy định......!là như vậy?" Hệ thống bị hỏi đến hoài nghi nhân sinh.
Lục Bạch lại trực tiếp phủ định cách nói của hắn, "Nguyên tác được viết trên góc nhìn của Lục Quỳnh, nhưng xét đến cùng, cũng phải có logic cơ bản nhất.
Ít nhất nam phụ này dù bị quầng sáng của vai chính ảnh hưởng, cũng vẫn là một người bình thường."
Hệ thống không rõ: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ba huynh đệ Lục gia ngu xuẩn, ác độc có vẻ không được chân thật lắm." Lục Bạch nói ra phân tích của chính mình cho hệ thống, "Ba huynh đệ, lão nhị Lục Diễm tính cách táo bạo, lại vô cùng bênh vực người mình.
Lục Quỳnh muốn lợi dụng hắn để nhằm vào ta, thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng rốt cuộc Lục gia cũng là hào môn thế gia, cho dù là không bồi dưỡng trọng điểm để trở thành người thừa kế, bản thân Lục Diễm cũng không phải bao cỏ.
Một lần hai lần thì thôi, năm lần bảy lượt gây sự, Lục Diễm thật sự nhìn không ra sao?"
"Nhưng, nhưng không phải hắn thường xuyên không ở nhà sao?"
"Đúng vậy, nhưng cũng là bởi vì hắn không thường xuyên ở nhà, cho nên hắn giữ gìn Lục Quỳnh như vậy liền càng có vẻ không thích hợp.
Hơn nữa không chỉ có hắn, còn có Lục Can."
"Lục Can không có vấn đề gì đi! Hắn chỉ lớn hơn Lục Quỳnh một tuổi, hai người gần như là lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm hậu cũng là đương nhiên."
"Nhưng hắn đối xử quá tốt với Lục Quỳnh! Lục Quỳnh gần như 24 giờ đều muốn hắn ôm, nếu ngươi là ca ca, ngươi có một đệ đệ chỉ nhỏ hơn ngươi một tuổi nhưng lại giống như một em bé to xác, ngươi sẽ làm như thế nào? Tính tình Lục Can cũng không phải là ôn nhu, săn sóc a!"
"Vậy, là vì cái gì?"
"Thói quen.
Chiếu cố Lục Quỳnh đối với Lục Can mà nói là một loại thói quen.
Rất nhiều thời điểm đều là hắn phản xạ có điều kiện phụng hiến vì Lục Quỳnh."
"Không, không thể nào! Bọn họ không phải là huynh đệ sao?" Hệ thống nghe được mà sởn tóc gáy.
Lục Bạch nhẹ giọng cười, "Chính bởi vì là huynh đệ a! Mới càng dễ tính kế."
"Lục Du, có vấn đề." Lục Bạch kết luận.
Dựa theo phỏng đoán của hắn, tư duy của Lục Diễm cùng Lục Can không có khả năng bỗng dưng xuất hiện, mà là có một người ở bên ngoài cùng Lục Quỳnh nội ứng ngoại hợp, cùng nhau dẫn dắt thì mới được như vậy.
Nếu lời đồn không sai, như vậy hai vợ chồng Lục gia sẽ không làm loại chuyện này.
Như vậy chỉ còn dư lại Lục Du.
Khác với hai huynh đệ khác của Lục gia, Lục Du là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, lại lớn hơn 7 tuổi so với Lục Quỳnh.
Sự chênh lệch tuổi này dẫn tới tình cảm giữa hắn cùng Lục Quỳnh hoàn toàn không thể so được với hai người đệ đệ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dạy dỗ, sửa lại suy nghĩ của Lục Can cùng Lục Diễm.
Còn vì cái gì......!Chỉ sợ là bởi vì hắn có tâm tư không bình thường đối với Lục Quỳnh.
Hệ thống đại kinh thất sắc, "Này, chuyện này không có khả năng a! Bọn họ là huynh đệ!"
"Vì cái gì không có khả năng?" Lục Bạch nheo mắt, "Nếu hắn không có tâm tư khác, dựa theo quỹ đạo nhân sinh của Lục Du, nếu hắn lo lắng cho đệ đệ như vậy, thì nên liên hôn, cưới một thê tử hào môn hiền huệ.
Bên ngoài hai nhà liên thủ, làm Lục thị nâng cao một bước, đối nội chiếu cố đệ đệ."
"Lục Quỳnh yếu ớt, không có chủ kiến.
Nữ hài cẩn thận, nữ tử hào môn càng có thể tiếp quản, chăm lo việc nhà, trưởng tẩu như mẹ, về sau cũng là cho Lục Quỳnh nhiều thêm một chỗ dựa."
"Ngươi nói xem, nếu hắn không có tâm tư khác, vì cái gì hắn còn chưa đính hôn? Thậm chí liền ý định đính hôn đều không có?"
Lục Bạch nghĩ đến một cái chi tiết, ngày hắn mới gặp bốn huynh đệ Lục gia, Lục Du cùng Lục Quỳnh mặc y phục là giống nhau.
Hơn nữa lúc ấy Lục Diễm đi đỗ xe, Lục Can tiếp đón chính mình.
Mà ở nơi xa, Lục Du đang an ủi Lục Quỳnh không cần phải sợ hãi, lại là dùng một loại tư thái hôn môi tình nhân, hôn lên chóp mũi của Lục Quỳnh.
Mà chi tiết nhỏ này, mặc dù không phải quan trọng nhất.
Nhưng nó lại có thể xác minh ý nghĩ Lục Bạch, cũng là thái độ của Lục Du đối với Lục Quỳnh.
"Trong người ta chảy dòng máu của Lục gia, không cao hứng, tùy tiện cho chút tiền để ta tự sinh tự diệt là được.
Vì sao Lục Du nhất định phải dồn ta vào chỗ chết?"
"Thậm chí còn dẫn dắt Lục Diễm cùng Lục Can, hận không thể làm ta tan xương nát thịt, chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này?"
"Này......" Hệ thống không trả lời được.
Lục Bạch cũng không quá quan tâm đến đáp án của hắn.
"Không sao, hôm nay chúng ta sẽ biết."
Nói xong, Lục Bạch cầm áo khoác, tùy tiện khoác lên trên người.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay rung lên, Lục Bạch mở ra xem, là tin nhắn của Lục Du.
"Lục Bạch, ta là đại ca.
Ta chờ ngươi ở hẻm nhỏ bên ngoài cửa bắc, đại ca có việc muốn nói với ngươi."
Khác với Lục Can lạnh nhạt cùng với Lục Diễm táo bạo, Lục Du bên ngoài vĩnh viễn đều là bộ dáng ôn hòa trầm ổn.
Nói chuyện cũng mang theo một loại thân mật như có như không.
Đáng tiếc lại có mục đích không tốt.
Lục Bạch nhắn lại một từ "Được" Sau đó liền ra khỏi phòng ngủ, đi về phía địa điểm gặp mặt.
Khi Lục Bạch đến, Lục Du đang dựa vào bên cạnh xe, chờ hắn.
Người Lục gia đều có vẻ ngoài rất đẹp.
Lục Du văn nhã tuấn mỹ, tuổi lớn lại làm trên người Lục Du có thêm một loại khí chất vô cùng độc đáo khí định thần nhàn.
Trong mắt luôn luôn hàm chứa ý cười ôn hòa, giống như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, cũng không có chuyện gì có thể làm thay đổi cảm xúc của hắn.
Hết thảy đều ở trong tầm khống chế.
Không hổ là người cầm quyền đương nhiệm của Lục gia.
Lục Bạch dừng ở trước mặt hắn, gật đầu coi như là chào hỏi.
"Đã tới?" Lục Du cười cười, ánh mắt sủng nịch, như là đang nhìn đệ đệ nghịch ngợm.
Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lục Bạch, đánh giá một lúc, "Ngươi gầy đi một chút, nhưng tinh thần lại tốt hơn trước nhiều."
"Đại ca vẫn như vậy."
"Mỗi ngày đều phải lo cho các ngươi, ta làm sao vẫn giống như trước được?" Lục Du như có như không oán giận, "Lục Bạch, hiện tại ngươi thật là tùy hứng, giận dỗi ca ca một chút, liền dọn đi, ở nhà người khác?"
"Ta nghe nói gần đây ngươi đang chơi thân với tiểu tử Hạ gia và Tiêu gia?"
"Đúng vậy, đại ca có chỉ thị gì?"
"Chỉ thị thì chưa tới mức đó, chỉ là khuyên nhủ ngươi thôi." Lục Du châm điếu thuốc, kẹp ở trong tay, nửa khuôn mặt mờ ảo trong sương khói, cảm giác áp bách cũng đột nhiên ập đến, " Tiểu tử Hạ gia không phải tầm thường, Tiêu gia thì ngoài mặt rộng lượng, nhưng tâm tư thâm trầm.
Ngươi không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Xảy ra chuyện? Ngài đang muốn nói đến chuyện ta đi gặp Hạ lão gia tử sao?" Lục Bạch nghe được ý tứ cảnh cáo trong lời nói của Lục Du, nhưng Lục Bạch cũng không muốn nghe theo hắn, trực tiếp phản bac lại, "Như thế nào? Tiểu A Quỳnh yêu cầu ta giúp hắn làm mối sao?"
"Hắn còn thích Hạ Cẩm Thiên?" Lục Bạch cẩn thận quan sát biểu tình của Lục Du, "Nếu thật là như vậy thì có thể sẽ không được rồi, dù sao học trưởng cũng phi thường phi thường chán ghét Lục Quỳnh a!"
Lục Du bất động thanh sắc, "Ta cho rằng ngươi hiểu được ý tứ của ta."
"Biết thì biết, nhưng ta không làm được chuyện dẫn mối như này." Lục Bạch cũng không cắn câu, "Dù sao ta còn có lương tri, ai đối tốt với ta, ta không thể bán đứng người đó."
"Thì ra là thế, xem ra Lục Bạch nhà chúng ta thực sự đã có chỗ dựa rồi." Lục Du trầm giọng, để sát vào bên tai Lục Bạch nhẹ giọng nói một câu, "Tâm tư của ngươi ta đều hiểu.
Bất quá là cảm thấy đồ vật của chính mình bị đoạt, cho nên mới muốn trả thù Tiểu Quỳnh, cũng trả thù Lục gia chúng ta đúng không?"
"Hà tất phải hỏi lại."
"Chỉ là muốn xác định một chút.
Rốt cuộc Lục Can không ngu, hắn sẽ không vô duyên vô cớ ra tay.
Ngươi to gan lớn mật, nói không chừng ngươi đã cố ý kích thích hắn."
"Chỉ là ta rất tò mò, ngươi muốn làm cái gì trong khoảng thời gian này? Nghỉ ngơi lấy lại sức sau đó báo thù sao?" Lục Du gõ gõ cửa sổ xe, ý bảo Lục Bạch nhìn vào bên trong xem.
Lục Bạch nhìn vào, ở trên ghế sau đang để một bức tranh.
Quả táo màu đỏ vừa mới hái xuống mang theo giọt sương, tùy tiện bày ở trên mâm đựng trái cây tinh xảo, nhìn vào làm người thèm nhỏ dãi.
Đúng là bức tranh mà Lục Bạch đã vẽ khi vừa tới thế giới này.
"Vẽ tốt như vậy, nhưng vẫn luôn che giấu.
Đừng nói là người trong nhà, ngay cả trường học cũng không ai biết đi!"
"Ta nghe nói ngươi báo danh tham gia học viện thi đấu hạng mục thi vẽ tranh? Định nhất minh kinh nhân sao?" Tầm mắt Lục Du dừng ở trên tay phải của Lục Bạch, như là đang cảm thán, "Quả nhiên là người Lục gia, năm đó tổ mẫu cũng rất có thiên phú hội họa."
Lục Du là đang báo cho Lục Bạch làm gì cũng vô dụng thôi.
Hắn muốn tra, tự nhiên sẽ có biện pháp bất động thanh sắc điều tra, bao gồm hiện tại, hắn muốn bức bách Lục Bạch, chẳng sợ Lục Bạch có Hạ gia bảo hộ, hắn cũng có biện pháp nhổ lên gốc rễ của Lục Bạch.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì, truyện Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì , đọc truyện Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì full , Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì full , Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì chương mới