Đọc được suy đoán của Lục Bạch, hệ thống lập tức kinh hãi, “Không có khả năng! Dựa theo tuyến thời gian của tiểu thuyết, lúc này Lục gia chưa có nháo lên, Lục Quỳnh cũng không biết gì hết!”
Dựa theo miêu tả trong nguyên văn, khi Lục Quỳnh biết chính mình không phải người Lục gia, chỉ là ôm sai, mà cha mẹ ruột đã qua đời thì đã chịu đả kích, bệnh nặng một hồi.
Thậm chí còn sinh ra bóng ma tâm lý bởi vì đột nhiên biết chân tướng, đến nỗi có một lần không cầm nổi bút vẽ.
Nói như vậy hắn là người tốt?
“Người tốt?” Lục Bạch bị sự ngây thơ của hệ thống chọc cười, “Ta có thể xem được giá trị cảm xúc của Lục Quỳnh đối với ta sao?”
“Có thể, chờ một lát.”
Rất nhanh, hệ thống thông báo 【 Hảo cảm độ của Lục Quỳnh, 0】.
“Này, sao có thể?” Hệ thống khiếp sợ.
“Không có khả năng?” Lục Bạch giải thích tỉ mỉ, “Lục Quỳnh từ nhỏ bị nuông chiều,nhưng cũng là lớn lên trong hào môn.
Chưa thấy qua thịt heo cũng xem qua heo chạy, đột nhiên trong nhà có thêm một người, cha mẹ bị đại ca đưa đi du lịch quốc tế, ngươi nói hắn sẽ không nhận ra sao? Cho dù suy đoán ta là con riêng, thì cũng sẽ không thờ ơ.”
Hệ thống: “Cho nên hắn……”
“Đúng vậy, hắn cố ý.
Ba huynh đệ Lục gia đối với vị đệ đệ này không hề đề phòng, đặt trong lòng bàn tay nuông chiều, ngay cả đám người hầu cũng như vậy.”
“Lục Quỳnh có nhân mạch của chính mình, muốn điều tra một cô nhi cũng không khó khăn.”
“Huống chi, Lục Bạch sống hai mươi năm, thật là quá bi thảm.
Thảm đến mức chỉ cần tùy tiện hỏi đến người nào đã từng nghe qua tên của hắn, liền biết hắn sống không dễ dàng.”
Lục Bạch đột nhiên muốn thở dài.
Khác với Lục Quỳnh được nuông chiều lớn lên, Lục Bạch là từ bùn đất bò ra tới.
Mang lên Lục Quỳnh thân phận, hắn lớn lên ở một tiểu khu cũ tại Yến Kinh.
“Đồ sao chổi, hại chết mẹ!”
“Mẹ ta nói, ngươi là đồ sao chổi, bởi vì ngươi sinh ra đã đem mẹ ngươi hại chết.”
“Đừng cùng hắn chơi, cùng hắn chơi sẽ bị xui xẻo.”
“Ta không phải…… Ta không có……” Từ khi có ký ức, tiểu Lục Bạch vẫn luôn sinh hoạt trong sự lạnh nhạt cùng chán ghét của mọi người.
Không có một đứa nhỏ nào bằng lòng chơi cùng hắn.
Mà phụ thân bề ngoài giống như chăm lo cho gia đình, nhưng thật ra sống như một cỗ máy, chỉ phụ trách ngày ba bữa cơm, không nói chuyện cùng Lục Bạch, càng chưa bao giờ ôm hắn.
Nhưng dù vậy, Lục Bạch vẫn cố chấp cho rằng, căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông này, chính là nhà của hắn.
Nhưng mà bạo lực lạnh trong gia đình duy trì mười tám năm, cuối cùng vẫn là kết thúc ở lễ thành niên của Lục Bạch.
“Ba ba! Đây là mua cho ta sao?” Thấy bánh kem trên bàn, cùng với đồ ăn mà phụ thân làm, Lục Bạch hạnh phúc muốn khóc.
“Ừ, ăn đi! Lại đây, ngồi uống cùng ba một chén.”
Thịt chua ngọt thật ngọt, bánh kem thật ngọt, ngay cả cơm, Lục Bạch đều nếm được vị ngọt.
Nhưng lần duy nhất hắn được đến vị ngọt, lại biến thành máu tươi trào ra từ trên người dưỡng phụ vào ngày hôm sau.
Lục Bạch thành niên, có thể tự mình sinh hoạt.
Dưỡng phụ tự sát, rốt cuộc có thể rời đi theo vợ của hắn.
Từ đó Lục Bạch không ăn bất kỳ một chút đường nào, càng là cực kỳ hận sinh nhật của chính mình.
Tất cả những điều đó, đều là Lục Quỳnh phải trải qua.
Lục Bạch thay hắn trải qua, cuối cùng lại còn trở thành vật tham chiếu để hắn tỏa sáng, đây chính là một chuyện cười lớn.
Nhưng Lục Quỳnh,người thiện lương đơn thuần mà mọi người nghĩ, đối với việc này không có phản ứng quá lớn.
Sau khi Lục Bạch chết, hắn chỉ bị bệnh một hồi, liền trực tiếp cắt đứt một tia ôn nhu cuối cùng mà ba huynh đệ Lục gia đối với đệ đệ ruột Lục Bạch.
Cưng chiều vô điều kiện như này, thật là quá dị dạng.
Lục Bạch hít sâu một hơi, bắt đầu tính toán việc sau này.
Ngoài cửa, quản gia lại xuất hiện lần nữa.
“Lục tiên sinh, tốt nhất hôm nay người không cần xuất hiện ở đại sảnh, cơm chiều sẽ có người đưa tới.”
Hắn đã sớm bất mãn đối với việc Lục Bạch là khách nhân tới Lục gia ăn nhờ ở đậu, hôm nay bởi vì Lục Quỳnh sinh bệnh, hắn luôn bận rộn, cho nên ngược lại bây giờ thái độ so với bình thường ôn hòa hơn nhiều.
Lục Bạch không đáp lại hắn, chờ quản gia đi rồi, liền kéo tủ quần áo ra tự thu thập hành lý.
“Lục Bạch tiên sinh, bây giờ có thể ăn cơm!” Khoảng nửa giờ sau, có hầu gái đi tới đưa cơm.
Nàng gõ cửa mấy lần, cũng không nghe thấy ai đáp lại.
Vì thế nàng đem bữa tối đặt qua một bên, trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong phòng không có một bóng người.
“Lục Bạch tiên sinh?” Hầu gái gọi Lục Bạch, đi vào thì phát hiện tủ quần áo trong phòng mở ra, rương hành lý cũng không thấy.
Lục Bạch đi rồi? Suy nghĩ này vừa hiện lên, nàng lập tức hoảng loạn lên lầu tìm Lục Can, muốn đem chuyện này nói cho hắn.
“Hắn lại muốn làm cái gì đây!?” Trên lầu, Lục Can vừa mới dỗ Lục Quỳnh uống thuốc, ôn nhu trên mặt giây lát liền biến thành chán ghét.
Nhưng rất nhanh, không chờ hắn gọi người đi tìm, cửa phòng ngủ của Lục Quỳnh bị người mở ra lần nữa.
Lúc này, bước vào cửa đúng là Lục Bạch đang xách theo rương hành lý.
Khác với sự hèn mọn cùng luôn muốn lấy lòng lúc trước, không cam lòng cùng oán hận giữa mày cũng biến mất, lúc này hắn giơ tay nhấc chân ưu nhã giống một người đến thăm bệnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì, truyện Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì , đọc truyện Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì full , Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì full , Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì chương mới