Đứng ở trên sân thượng của tập đoàn Thiên Tửu, Chu Châu Thiền nhìn xuống những dòng xe cộ lướt qua ở bên dưới chân mình, đôi mắt vô định đặt trên hai con người vừa mới bước ra khỏi tập đoàn.
Một trong số đó là người chồng của cô – Giang Tam gia Giang Nguyệt Dực, với đi song song bên anh chính là người em gái sinh đôi của cô – Chu Châu Kì.
Trông qua ánh mắt, trông qua cử chỉ nhẹ nhàng của anh, Chu Châu Thiền bây giờ mới tỉnh ngộ ra rằng mình không phải là người mà anh yêu.
Tất cả những ánh mắt nhẹ nhàng hết mực ấy của anh một lần cũng chưa từng đặt lên cô, ấy vậy mà lại toàn tâm toàn ý hướng về phía Chu Châu Kì.
Quả nhiên, cuộc hôn nhân này suốt bao ngày qua là do một mình cô tự mơ tưởng.
Chu Châu Thiền đứng lặng người một lúc rồi trèo lên lan can.
Cô không hề có ý định nhảy xuống, cô thề.
Nhưng bỗng nhiên trời nổi gió lớn, thổi tung lên vạt váy dài mà cô đang mặc, khiến cho cô loạng choạng mà bước hụt chân, rơi ngã xuống dưới đất từ một tòa nhà mười một tầng.
Cả người cô nhói đau lên kinh khủng khi da thịt va chạm mạnh với nền đất rồi tan nát, nhưng rồi lại chẳng thấy đau nữa.
Chu Châu Thiền không nhìn thấy vẻ mặt của hai người kia bởi vì đã bị đám đông hỗn loạn che kín mất rồi, cũng chẳng thiết nhìn.
Chết rồi mới cảm thấy mọi thứ thật nhẹ nhõm.
Chẳng nhìn thấy gì nữa, không cần nghe gì nữa, cũng không cần phải gồng mình sống vì người khác nữa.
Cô cuối cùng cũng thoát khỏi thứ cuộc sống bế tắc như khi cô ngụp đầu mình xuống bể bơi, hai tai cô ù ù cạc cạc, đôi mắt dù có mở căng đến mấy thì vẫn chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không đen tối trước mặt.
Kết thúc rồi…
/Tiểu Thiền, bác cầu xin cháu hãy chăm sóc tốt cho Dực Nhi! Bác chưa từng yêu cầu cháu làm bất cứ thứ gì cả, nhưng lần này thôi, cháu có thể thay bác ở bên con trai bác có được không?/
Câu nói khẩn khoản cùng với khuôn mặt ấy của Giang phu nhân bỗng nhiên dội lại ở bên trong kí ức của cô.
Chu Châu Thiền nhớ đó là khi cô mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, hốt hoảng vì sự gấp gáp ấy của bà nên đã vội vàng đồng ý.
Khi đó cô không biết tại sao bà phải đau khổ cầu xin cô như vậy, nhưng khi lớn rồi mới được biết là bà đã li hôn với Giang lão gia, rời đi đến một nơi rất xa và sẽ chẳng bao giờ quay trở về nữa.
Chẳng hiểu tại sao… bỗng nhiên cô lại nhớ về bà ấy nhỉ?
“…”
“…!”
“Chu Châu Thiền!”
“Á?!”
Một tiếng gọi lớn khiến cho Chu Châu Thiền đang ở trong một trạng thái mơ hồ bất chợt bừng tỉnh lại.
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào trong tầm mắt của cô là Lâm Lý Nhãn, người mẹ ruột của cô.
“Ê… ế?”
Lâm Lý Nhãn nhìn cô mất tập trung cứ như người mất hồn như vậy thì hừ lên một tiếng, chân dẫm dẫm lên chân váy cưới của cô khiến cho nó bị nhuốm bẩn.
“Hôn lễ kết thúc từ lâu rồi mà mày còn định ngồi đây chần chừ đến khi nào nữa hả? Mau đi vào phòng tân hôn mau lên.
Nếu như mày mà không ngoan ngoãn nghe lời Giang Nhị gia hay khiến cho ngài ấy không hài lòng, thì đi chết đi, mày hiểu không? Cái thứ vô dụng nhà mày nếu đã chẳng làm được gì ra trò thì dùng cái thân này để mà làm vừa ý người ta đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia, truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia , đọc truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia chương mới