Ngồi ở trên xe cùng với Giang Nguyệt Dực, Chu Châu Thiền không dám ho he lấy nửa lời.
Những đầu ngón tay của cô cấu chặt vào nhau đến trắng bệch, bầu không khí bao trùm ở bên trong khoang xe chỉ cò một sự im lặng đến nghẹt thở.
Không thể để mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này được, cô phải thử dò hỏi xem Giang Nguyệt Dực có nghe được bất kì thông tin gì cuộc trò chuyện ban nãy của cô với Liêu Xuyên không.
“Giang Tam gia...”
“Cô muốn ly hôn với tôi.
Vậy nên không cần phải tốn công tốn sức vòng vo để thử dò xem tôi đã nghe được hai người nói gì.
Từ đầu đến cuối, được chưa?”
Chu Châu Thiền lập tức cứng đờ cả người lại.
Cô mím chặt miệng của mình lại, ngồi im không nhúc nhích.
Biết điều thì câm nín, nếu không thì cô chết chắc rồi.
Giang Nguyệt Dực rất biết được những bối rối và hoảng hốt của cô lúc bấy giờ, nhưng tên này hầu như chẳng có tí đồng cảm nào cả.
“Cô muốn ly hôn với tôi hay gì thì cũng được, tôi cũng không ép cô phải chung sống với mình cả đời.
Nhưng hiện tại, tôi không thể ly hôn.”
“Tại sao?”
Giang Nguyệt Dực không trả lời mà chỉ tập trung lái xe, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về đằng trước.
Chu Châu Thiền không thể chịu đựng nổi thái độ ấy của anh.
Cô nhoài người lên trước rồi vỗ vỗ vào sau lưng ghế.
Không có tình cảm với cô, nhưng tại sao anh lại nhất quyết muốn cầu hôn cô? Rốt cuộc là tại sao?
Anh có biết là chính vì lời cầu hôn ấy của anh mà cô đã ôm mộng tưởng sung sướng suốt nhiều ngày để rồi thất vọng tràn trề khi đám cưới không có chú rể, ba năm tiếp theo ấy chịu đựng để làm hài lòng cho gia đình của anh, đến cuối cùng, cuộc đời cô kết thúc bằng cách rơi ngã từ trên tầng cao.
Toàn thân nát bét, đến cả thịt xương cũng nát ra tan tành.
Anh làm sao mà hiểu được những ấm ức và chán nản mà cô đã phải trải qua suốt bằng ấy thời gian chứ?!
“Giang Nguyệt Dực! Tôi và anh rõ ràng không thuộc về nhau, tại sao anh lại không để cho tôi đi chứ?”
“Anh đi mà cưới Chu Châu Kì, cô ta cũng có vẻ yêu anh đến phát điên luôn ấy.
Anh thích cô ta lắm cơ mà, còn nói tôi không phải là mẫu người phụ nữ lí tưởng của anh nữa.
Thế thì ly hôn đi, chẳng lẽ anh muốn gì từ tôi sao? Rất tiếc phải nói rằng tôi chẳng có gì cả.
Tiền không, địa vị không, cả người thân cũng không nốt, tôi chẳng có gì cho anh được đâu.”
“Ngược lại thì Chu Châu Kì có hết đấy.
Anh đi cưới nó đi.
Để cho tôi đi...”
“Tôi nói không là không.”
Giọng điệu của Giang Nguyệt Dực đã trầm khàn đến đáng sợ, từng từ đều rành rọt đến rõ ràng, sắc bén như một lưỡi dao đâm chọc vào tim cô, không còn một chút nhượng bộ nào nữa.
Bình thường, anh chỉ nói với cô cùng lắm là đôi ba câu mà thôi, tuy những lời ấy vô cùng vô cảm nhưng ít nhiều nó vẫn mang một chút ý định là sẽ tôn trọng những lời mà cô nói ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia, truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia , đọc truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia chương mới