Liêu Xuyên ngồi ở trong một cửa hàng ăn trưa, cậu gọi một phần cơm chiên gà sốt cay, một tay cầm chiếc thìa bằng kim loại mà đảo đảo mấy hột cơm vàng, tay còn lại thì ngồi lướt điện thoại.
Bất chợt, chỗ ghế ngồi bên phía đối diện với cậu ta có ai đó ngồi vào.
“Chị đã ăn gì chưa?”
Chu Châu Thiền đặt chiếc túi xách của mình ở dưới ghế, lắc lắc đầu, cô chỉ với tay gọi nhân viên quán ăn bê ra cho mình một cốc nước lọc mà thôi.
Liêu Xuyên nuốt xuống một miếng cơm rang, đưa mắt quan sát một lượt Chu Châu Thiền.
Khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, đôi mắt hoe đỏ sưng mọng, dù đã mặc áo cổ cao để che đi những vết hôn màu xanh tím nhưng đôi lúc, khi cô di chuyển thân người, cổ áo sẽ bị lệch thấp xuống để lộ ra những dấu vết đầy ám muội ở trên làn da trắng nõn của cô.
“Chị có ổn không? Anh ta hành hạ chị à?”
Anh ta ở đây là Giang Nguyệt Dực.
Chu Châu Thiền cứ nghe thấy cái tên này là lại đau đầu không thôi, cô nhíu mày, xua tay.
“Không.
Chúng tôi chỉ có một cuộc xích mích dài với nhau thôi.”
“Xích mích đến nỗi trông chị thê thảm như bị chó cắn vậy sao?”
“...!Sao cậu thẳng thừng thế?”
Liêu Xuyên nhún vai rồi và thêm một thìa cơm nữa cho vào miệng.
“Anh ta có để cho chị tới gặp tôi không?”
“Cậu nghĩ có hay là không?”
“Tôi nghĩ là không đâu bởi vì trông anh ta vắt kiệt chị như một quả mướp khô kìa.
Chị gan thật đấy, dám ngó lơ mệnh lệnh của anh ta.
Mà không.
Làm vợ của kẻ điên như anh ta đã là một sự dũng cảm cực lớn rồi.”
“Cậu nói gì vậy? Ai là kẻ điên cơ?”
Chu Châu Thiền ngẩng đầu khỏi cái chống tay lên bàn đầy mệt mỏi.
Tuy cô không hề thích cái cách mà anh đè lên người cô ngày hôm qua thật nhưng có người vợ nào lại thoải mái nổi khi chồng mình bị người khác chê là kẻ không bình thường?
Đã thế, cô còn có chút tình cảm với Giang Tam gia.
Yêu anh từ thời thiếu niên cho tới tận bây giờ cũng không phải là ít đâu.
Liêu Xuyên cũng biết mình mới lỡ lời.
Nói xấu người đó trước mặt người thân của kẻ đó là một hành vi thật không văn minh chút nào.
Nhưng dù sao, cậu ta vẫn không thể kìm được sự tò mò ở trong lòng.
“Chị thực sự không hề biết hay là vờ như không biết vậy?”
“Cậu nói cái gì thế?”
Chu Châu Thiền cau mày, mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế.
Sau lần đầu “ngọt ngào” mà Giang Nguyệt Dực ban cho cô kia, sống lưng cô dường như đã nứt ra làm hai nửa rồi.
Liêu Xuyên hạ cái thìa bằng kim lại xuống dưới cái đ ĩa lớn khiến cho nó kêu “keng” lên một tiếng lanh lảnh.
Cậu ta định há miệng để kể về mấy cái vụ lùm xùm mà trong đó Giang Nguyệt Dưch chính là nhân vật chính nhưng nghĩ lại vẫn thôi.
Có khi không biết vẫn là tốt nhất.
“Thôi kệ đi.
Mà này, hai người cưới nhau bằng cách nào vậy? Cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc sao?”
“Không phải.
Bạn đang đọc bộ truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia, truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia , đọc truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia chương mới