“Trịnh Tiền?! Chẳng phải cậu ta đã theo anh trai ra về vừa nãy sao?! Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?!”
Những vị khách kia hoảng loạn bỏ chạy khi nhìn thấy Trịnh Tiền liên tục xả súng về phía Giang Nguyệt Dực.
Ban nãy, hắn ta không theo anh trai về nhà mà lẻn ra ngoài vườn, trốn ở sau bụi cây rồi chờ đợi lúc mà Giang Nguyệt Dực không để ý liền bắn thủng đầu anh, rất tiếc là anh đã quá nhanh nhẹn, né thoát trong gang tấc.
Chu Châu Thiền tuy cũng giống như những vị khách kia, vô cùng sợ hãi nhưng việc đối diện với cái chết cũng không còn xa lạ gì với cô nữa, chết kiếp này thì sống tiếp thêm kiếp sau, bởi vì vậy mà cô nhanh chóng tìm lại được sự bình tĩnh của mình mà nấp dưới bàn phòng bếp, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Trịnh Tiền cầm lấy khẩu súng mà mình vừa mới lấy ra khỏi bụi cây, liên tục nạp đạn rồi nhắm bắn về phía Giang Nguyệt Dực đang đứng ở đằng sau một cây cột nhà rất lớn.
“Chính mày đã gi3t chết người bạn của tao...!Tội của mày đáng chết nghìn lần! Tao sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh rồi gói nó lại.
Gửi xuống cho Diêm Vương!”
“Tốt lắm.
Có ý chí vậy là tốt.”
Chu Châu Thiền thực sự rất muốn hét lên rằng “Anh bị điên à!”.
Tên kia đang ở trong tình trạng vô cùng kích động, thế mà cái tên này vẫn cố để khiêu khích hắn ta sao?!
Anh ta đúng là điên rồ mà!
Từ dưới gầm bàn, Chu Châu Thiền nhìn mấy mảnh vỡ của đồ dùng trong nhà nằm la liệt ở trên mặt đất và những mảnh vụn gạch vung vãi mỗi khi Trịnh Tiền kia bắn trượt đạn.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu đến điên dại, mỗi khi thấy Giang Nguyệt Dực hơi hé mắt nhìn ra là hắn sẽ run tay bắn luôn liên hoàn những phát đạn.
Dù bản thân đang ở trong một tình thế vô cùng nguy hiểm, nhưng nét mặt của Giang Nguyệt Dực lại chẳng có một chút nào là quan ngại cả.
Cô thấy anh quấn quấn cái gì đó vào một miếng vải được xé ra từ khăn trải bàn, vừa thản nhiên nói vọng ra bên ngoài.
“Tôi cũng tò mò lắm.
Biết là con người ai cũng sẽ phải chết, tôi cũng đã gặp qua một vài trường hợp tương tự như thế này và cũng nghe thấy nhiều kẻ hét lên với tôi như vậy rồi, nhưng vẫn chưa từng có kẻ nào ban cho tôi phúc lợi được nếm thử trải nghiệm chết là như thế nào.”
“Tên điên! Mẹ mày! Tao bắn chết mày!”
Trịnh Tiền càng kích động hơn nữa, hắn nhích chân bước lên, tiếng súng gầm quên cả nhịp điệu.
Cứ nghĩ đến cảnh xác chết của người bạn thân giao hắn nằm bất động trên nền đất lạnh giá là máu của hắn lại càng sôi sục hơn, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, bước chân bật chạy vè phía cây cột mà Giang Nguyệt Dực đang nấp.
Bất chợt, có một cái gì đó ném về phía hắn ta.
“Ắc!!!”
Hắn ta giật mình giơ súng lên bắn đoàng một phát, ngay lập tức cái bọc vải mà anh ném về phía hắn vỡ tung ra, đám bột ớt bay mịt mù ở trong không trung, đổ hết vào mặt của hắn.
Trịnh Tiền hét lên đau đớn, buông vội khẩu súng kia xuống đất mà chà mạnh lấy hai con mắt rát đau của mình.
Chính là lúc này!
Cuối cùng Chu Châu Thièn cũng hiểu vì sao mà mọi người đều gọi Giang Tam gia là một kẻ điên vô nhân tính.
Vào cái khoảnh khắc mà anh lao về phía Trịnh Tiền cùng với một nụ cười sảng khoái ở trên môi, hai mắt mở lớn khiến cho đôi đồng tử màu xanh lục co lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia, truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia , đọc truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia chương mới