Sau gần một tiếng ì ạch, cuối cùng, cuối cùng...!Chu Châu Thiền cũng lết được đến cửa của biệt thự Giang gia.
Trong khi cô còn chưa kịp ngồi xuống để nghỉ ngơi, bỗng từ bên trong nhà vang lên tiếng kếu thét lên của người mẹ chồng.
“Chu Châu Thiền! Có vẻ cô đang nghĩ rằng mình làm dâu nhà giàu rồi thì một bước lên tiên rồi ha? Tít tận tối muộn mới mang xác về nhà.
Mau lên! Đi làm việc đi!”
“Đi làm việc gì ạ?”
Phương Nhị hừ lên một tiếng rồi hất đầu về phía nhà bếp.
“Đi nấu cơm tối đi! Thật chẳng biết lễ nghĩa gì cả.
Đã về làm vợ nhà giàu thì phải biết điều hơn chứ? Đúng là cái loại được giáo dục đàng hoàng mà trông như loài vô học.
Hừ!”
Hóa ra là bố chồng của cô chiều nay đã đi sang nước ngoài để công tác nên bà mẹ chồng này mới có thể lộng quyền chèn ép cô như vậy.
Chu Châu Thiền nhìn cái dáng người đung đẩy của bà ta rời đi, thầm thở dài một tiếng trong lòng rồi ưỡn thẳng lưng lên, tiến vào trong phòng bếp rồi cầm dao thái thịt.
Cô nhớ lại ngày xưa, trong tối đầu tiên nấu cơm cho nhà chồng, vì đó là lần đầu tiên vào bếp nên những món ăn do cô nấu ra phải gọi là thảm hơn cả thảm, món thì cháy đen đến hóa than, món thì mặn chát, món thì lại nhạt như nước ốc, chỉ có mỗi một bát rau luộc là ăn còn được.
Sau vụ đó, vì quá xấu hổ nên cô có tham gia vào một lớp dạy nấu ăn hàng tuần, cố gắng để cải thiện tay nghề của mình hơn chỉ vì mong muốn có thể làm chiều lòng nhà chồng, có thể dùng sự chu đáo và tỉ mẩn của mình để chăm sóc cho Giang Nguyệt Dực.
Kết quả, là anh luôn chỉ liếc nhìn một cái rồi bỏ đi.
Cô không biết là anh bỏ đi đâu, chỉ biết rằng nếu như mười đêm bỏ đi thì một đêm anh sẽ qua một nơi nào đó cùng với một người nào đó mà cô không hề biết.
Dù sao thì, đơn phương vốn cũng chỉ là một con đường một chiều mà thôi.
Cô đem cả thanh xuân của mình để yêu anh, nhưng chẳng thể đổi lại dù chỉ là một cái quay đầu.
Chu Châu Thiền mỉm cười chua chát rồi lắc đầu, tập trung nấu cho xong nồi canh rồi đổ ra bát lớn bưng ra bàn.
Sau khi đã dọn xong cả bàn ăn và chén đũa ra bàn, cô đi gọi mọi người xuống ăn cơm.
“Sao mày không ngồi xuống?”
“À, con...!Vì mệt quá nên con xin phép đi nghỉ trước ạ.”
“Chứ chẳng phải mày bỏ độc gì vào thức ăn rồi tính trốn đi hả?”
Chu Châu Thiển nhìn Phương Nhị hếch mặt lên trời mà chỉ biết cười trừ, xoay người định bỏ lên trên tầng thì bất chợt lại bị gọi giật lại.
“Đứng lại đó! Mày bê cơm vào cho bà nội của mày rồi đi đâu thì đi.”
Hiện tại chân cô đã mỏi gần như muốn phế luôn rồi, mỗi khi bước đi đều sẽ phát ra các âm thanh cành cạch rất ghê tai.
Nhưng lời mà mẹ chồng nói thì cô không thể chối lại được, chỉ còn cách cắn chặt răng rồi bê cơm vào trong phòng ở của Giang lão thái.
Hiện tại bà cụ cũng gần một trăm tuổi rồi, đầu óc cũng đã không còn minh mẫn nữa.
Phòng ở cho cụ khác biệt hoàn toàn so với lối kiến trúc kiểu Âu hiện đại kia, giữa một căn biệt thự rộng lớn lại có hẳn cả một căn phòng mang theo lối Trung Hoa ngày xưa.
Bạn đang đọc bộ truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia, truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia , đọc truyện Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia full , Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia chương mới