Diệp Vũ không hiểu sao đột nhiên cảm thấy rất lo lắng.
Anh gọi điện cho cô nhưng mãi không thấy cô bắt máy.
Anh gọi cho Diệp Linh thì cô ấy còn hỏi không phải cô đã đi tìm anh đưa trả tai nghe hay sao.
Vậy sao bây giờ cô ấy vẫn chưa tới?
"Này, Diệp Vũ kìa."
"À, nam thần ấy hả? Công nhận đẹp trai, bảo sao được em gái hoa khôi mới đến để ý."
"Ài, còn yêu được hoa khôi trường B, sướng thật đấy."
Khi nãy anh đã thấy bất an, giờ thì...
Chẳng lẽ lúc ở sân trường cô đã nghe thấy người xung quanh nói linh tinh gì đó nên giận dỗi chạy đi mất rồi.
Anh vò đầu bứt tai.
Chết tiệt.
Tại sao cứ phải đúng lúc như thế?
Anh phải cố gắng như thế nào cô mới tin tưởng anh, vậy mà bây giờ lại để cô nghe được những tin đồn dễ hiểu lầm như thế này.
Lỡ cô giận quá, không thèm quan tâm đ ến anh thì phải làm sao.
Trong khi còn đang bực bội, từ xa xa anh đã thấy cô gái nhỏ lững thững đi ra từ cổng công viên, đầu cứ mãi cắm cúi xuống đất.
Vừa thấy cô, anh chạy vù qua đường tới bên cô, nắm tay cô kéo lại.
Chạm vào mắt anh là đôi mắt đang đỏ lên như mắt thỏ của cô, hàng mi dài cong cong vẫn còn vương nước, đôi mày nhíu lại, môi mím chặt, sắc mặt hết sức không ổn.
Biết ngay là có chuyện, anh ôm cô vào lòng.
"Bé con, em chạy đi đâu thế? Anh tìm em mãi đấy có biết không?"
Cô không động đậy cũng không nói gì, cả người mềm như cọng bún, cứ để anh ôm như vậy.
Anh không biết làm thế nào, đành cúp tiết học buổi chiều, dắt cô về nhà anh.
"Linh Linh, em làm sao vậy? Đừng im lặng như thế.
Anh lo lắm."
Ôm cô ngồi trên đùi mình, anh vừa kề sát mặt cô vừa thì thầm.
Cô gái trong lòng cứ buồn buồn rưng rưng, anh thật sự không biết phải làm sao, chỉ có thể nói lời dỗ dành rồi lại ôm lấy cô vỗ về.
Thiện Vũ Linh không dám nói, cô sợ chỉ cần vừa nói ra cô sẽ bật khóc ngay trước mặt anh mất.
Cô sợ lắm, sợ anh ghét cô ích kỷ, sợ anh ghét cô xen vào việc của anh, sợ anh cho rằng cô thật nhiều chuyện vô lý.
Với những người khác, cô có thể thoải mái giả vờ với anh rằng mình ghen tuông, để anh biết cô quan tâm anh, để anh phải dỗ dành, cưng nựng cô.
Nhưng với Minh Yên, cô không dám.
Người ấy là người anh giấu trong lòng bao nhiêu năm, vị thế trong lòng anh không hề nhỏ.
Còn nhân vật nhỏ bé là cô vừa mới mon men bước đến cuộc đời anh, liệu có thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng anh hay không.
Cô không đoán được.
Cứ thế, cô gái nhỏ như gấu koala rúc trong lồ ng ngực anh, để khuôn mặt mình áp lên ngực anh, bám lấy eo anh thật chặt, cảm nhận nhịp tim anh đang đập ngay bên cạnh mình.
Rất lâu sau, anh lên tiếng:
"Bé con, lúc chiều em nhìn thấy anh với Minh Yên đúng không?"
Cái tên ấy vừa bật ra khỏi miệng, anh cảm nhận được cơ thể cô gái nhỏ khẽ run lên.
Bạn đang đọc bộ truyện Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu, truyện Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu , đọc truyện Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu full , Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu full , Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu chương mới