Thiện Vũ Linh giật mình tỉnh lại trên bàn học, nơi vài tia nắng cuối ngày trải lên qua cửa sổ.
Ngồi giữa căn phòng nhỏ xíu trong viện trẻ mồ côi, nhìn tập sách ôn thi đại học quen thuộc trước mặt, cô ngơ ngác.
Cô ngủ quên từ lúc nào vậy? Đã vậy hình như còn mơ một giấc mơ rất dài, khi vừa mở mắt thì nó liền tan biến như cát bụi khiến cô không nhớ được gì cả.
Bỏ qua sự kì lạ, bàn tay còn đang ôm lấy quyển đại số giải tích, cô theo thói quen muốn mở ra xem thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Mẹ Lan bước vào, tay đặt cốc sữa lên bàn, giọng nói ấm áp:
"Linh, con nghỉ ngơi một chút, uống cốc sữa này đi."
Trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Sao cảm giác như lâu rồi cô không được nghe âm thanh cùng hơi ấm quen thuộc này.
"Dạ, con cảm ơn mẹ."
"Đã sắp thi đại học rồi đấy, con phải thật chăm chỉ để đậu vào một trường tốt, mai này còn có công ăn việc làm ổn định, tự chăm sóc cho bản thân mình."
Mẹ Lan nhắc nhở cô.
Cô vâng vâng dạ dạ uống hết sữa rồi ngồi lại vào bàn học mở một cuốn đề tiếng Anh ra làm, nhưng đầu óc cứ như trên mây không tập trung, lòng cân cấn về giấc mơ vừa biến mất, cảm giác mình đã quên điều gì rất quan trọng.
Tới giờ ăn tối, nhóc My, một cô bé năm tuổi xinh xắn đáng yêu, gõ cửa phòng gọi cô xuống ăn cơm.
Cô ôm nhóc trên tay đi xuống cầu thang bằng đá cũ rích.
Cả bàn đều là món cô và các em nhỏ thích ăn, trong đó có một đ ĩa bò xào.
Nhánh cần tây cắt gọn xanh óng ánh và cà rốt hình hoa tươi roi rói, mùi thịt bò thơm như vậy nhưng một đũa cô cũng không động vào.
Rõ ràng trước đây cô không phải một đứa bé kén ăn, chỉ là vô thức cảm thấy không thích gắp đ ĩa thức ăn đó.
Bữa cơm đơn giản cứ thế trôi qua trong tiếng nói cười của mấy đứa nhỏ và ánh mắt trìu mến của mẹ.
Đêm.
"Đồ ngốc này, ông đây chính là thích em đấy."
"Bé con..."
"Linh Linh..."
"Anh yêu em."
Trong giấc mơ, một người đàn ông khuôn mặt không rõ luôn luôn gọi tên cô, âu yếm ngọt ngào.
Thiện Vũ Linh mở bừng mắt nhìn trần nhà tối om, trái tim trong lồ ng ngực đập thình thịch.
Người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Tại sao cứ gọi tên cô như vậy?
Thiện Vũ Linh không ngủ được nữa, nằm trằn trọc tới sáng.
Mẹ Lan nói nhân lúc được nghỉ hè, mẹ tổ chức một chuyến đi chơi công viên nước, làm bọn nhóc phấn khởi không thôi.
Phải nói là, tiền đi chơi này hơn phân nửa là tiền túi của mẹ, chứ trợ cấp chẳng dư ra chút nào để tổ chức nhiều hoạt động cho bọn trẻ như vậy.
Chính vì vậy, cô gái mười tám tuổi đầu như cô mới chưa từng được đi công viên bao giờ.
Nhưng vừa bước đến cổng, nhìn lên tàu lượn siêu tốc trên cao, cô cảm giác như mình đã từng ngồi trên đó, còn từng chơi rất nhiều trò chơi ở đây.
Bỏ qua cảm giác quen thuộc khó hiểu, cô đi cùng trông chừng bọn nhỏ cùng mẹ Lan.
Buổi trưa, bọn họ cắm trại trong khu vực cho phép cắm trại của công viên rồi cùng nhau ăn cơm trưa.
Vẫn như cũ, Thiện Vũ Linh không gắp bất cứ món nào có cà rốt.
Không biết từ bao giờ cô đã trở nên kén ăn như vậy rồi.
Đợi cô ăn xong, mẹ Lan nhìn cô mỉm cười, dịu dàng nói với cô, âm thanh như vọng đến từ một nơi rất xa:
"Ở lại thăm mẹ thế là được rồi, con trở về đi.
Nơi ấy còn có người đang đợi con."
Cô tròn mắt nhìn người mẹ trước mặt.
Mẹ đang nói gì vậy? Cái gì mà trở về? Cô nhi viện chính là nhà của cô, cô còn có thể trở về đâu được nữa.
Mà nơi ấy là nơi nào, còn người ấy lại là ai?
Theo ánh mắt mẹ, cô nhìn lại phía sau, chỉ thấy hình ảnh một người con trai cao lớn đứng trong sương khói, đâu đó vọng lên tiếng gọi "Linh Linh".
Đùng một cái, cô đau đầu đến choáng váng, nhắm tịt mắt ôm lấy thái dương.
Khi mở mắt ra, mọi thứ đều biến mất, từ mẹ Lan đến những đứa nhỏ và công viên nước.
Hiện giờ, cô đang đứng giữa đồng cỏ bao la, trông như trong một khu nghĩa trang vậy.
Phía xa xa, cô thấy bóng mẹ Lan.
Bạn đang đọc bộ truyện Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu, truyện Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu , đọc truyện Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu full , Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu full , Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu chương mới