19
Kiều Sở Ân kéo Đào Vị Lăng đến nhà Vương bổ đầu.
Đào Vị Lăng ngạc nhiên hỏi: “Vương bổ đầu thì có liên quan gì chuyện này?”
Kiều Sở Ân giải thích: “Ta vừa nghe ngóng được chút chuyện ở chỗ người canh cửa.
Đêm đó Vương bổ đầu truy bắt tội phạm gần Kiều phủ, có xin vào tìm kiếm một vòng.”
“Nhưng ta nghe nói Vương bổ đầu là người chính trực trung tâm.”
Kiều Sở Ân khinh bỉ liếc hắn: “Hắn ta vừa bị cách chức vì nhận tiền hối lộ.”
“…”
“Đào Vị Lăng ngươi rốt cuộc là có biết nhìn người không hả?”
“…”
Một giờ sau, Kiều Sở Ân và Đào Vị Lăng từ nhà Vương bổ đầu trở ra.
Đêm đó Vương bổ đầu vào tìm tội phạm, bị phụ thân hắn giữ lại uống ba tuần rượu rồi mới bảo Thiệu quản gia đưa về, có nhân chứng rất hoàn hảo.
“Nhìn nhà cửa Vương bổ đầu đơn sơ như thế, nói y nhận hối lộ, có khi là tin nhảm mà thôi.”
“Là tin xác thực.”
“Sao lại nói vậy?”
“Người nhà phạm nhân hối lộ Vương bổ đầu hai cây vàng để y thả phạm nhân ra.
Phạm nhân này vốn mắc tội nhỏ thôi nên chuyện âm thầm ra tù cũng chẳng có gì to tát.
Nực cười là, Vương bổ đầu lại thả nhầm phạm nhân khác.
Người hối lộ chờ nhiều ngày không thấy thân nhân quay về mới lại công đường làm ầm lên, khiến cho mọi chuyện bại lộ.”
Đào Vị Lăng cười ha hả: “Vương bổ đầu này đúng là ngu ngốc, sao lại có chuyện nhận lầm người kiểu này được?”
Kiều Sở Ân nghe xong chợt gãi cằm: “Nhận lầm người? Phải ha.
Hình như ta cảm thấy đêm đó bản thân đã bỏ sót điều gì rất quan trọng, vậy nên mới phải chạy vòng vòng nhận lầm hết người này đến người khác.”
“…” Cứng ngắc toàn thân.
“Vị Lăng?”
“Hả???”
“Đêm đó…”
“Sao???” Run rẩy, run rẩy.
“Đêm đó…ngươi ở đâu vậy?”
“…”
Đào Vị Lăng nuốt nước bọt, cảm nhận sát khí đang từ từ bao phủ quanh người y.
“Đêm đó…ta…”
Ánh mắt của Kiều Sở Ân càng lúc càng sắc bén: “Ta nhớ ra rồi.
Trong lúc tên cầm thú kia sắp rời đi, ta đã cố kéo lại thứ gì đó trên người hắn.
Thứ gì đó dài dài mềm mềm, rất giống như tua rua của ngọc bội.”
“Có thể…ngươi nhớ lầm…” Mồ hôi Đào Vị Lăng nhỏ xuống to như hạt đậu.
Tiếp tục run rẩy, run rẩy.
Kiều Sở Ân tiến tới, khuôn mặt như hung thần ác sát sắp giết người đến nơi: “Trước ta nghĩ ngọc bội của ngươi bất cẩn làm rơi ở hoa viên nhà ta là chuyện bình thường, vì ngươi ra vào nhà ta rất thường xuyên, nhưng mà…có thể nào…nó không phải rơi vào hôm khác, mà vào đêm thọ yến đó không nhỉ?”
“Không…không đâu…”
“Ngươi…cởi ra cho ta xem!” Kiều Sở Ân cao giọng hạ lệnh.
Đào Vị Lăng hiểu ra, kinh hãi: “Ngươi đùa à? Đang giữa thanh thiên bạch nhật, còn là chốn đông người…”
“Thế thì sao?”
Đào Vị Lăng bất lực, giơ tay chỉ ra xa: “Kia có phải là đường ca của ngươi?”
Kiều Sở Ân xoay người nhìn, nhìn quanh quẩn cũng không thấy gì bèn quay đầu lại, phát hiện Đào Vị Lăng đã mất tích không còn dấu vết.
Ở giữa đường lớn chợt vang lên một tiếng thét kinh hoàng: “Đào Vị Lăng, ngươi chờ chết đi!”
20
Đào Vị Lăng thu dọn hành lý.
Đồ đạc đã gom đủ, lại phát giác vẫn chưa mang theo vật gì giá trị.
Sống ở bên ngoài thì cần rất nhiều ngân lượng, cuối cùng đành vào gia khố mang thêm một đống đồ cổ.
Vì đồ đạc cồng kềnh nên đi lại khá chậm, chưa kịp rời khỏi phủ đã gặp Kiều Sở Ân để nét mặt hầm hầm đi tới.
“Tên khốn kiếp, là ngươi phải không?” Kiều Sở Ân quát ầm cả phủ.
Đào Vị Lăng xua tay cho hạ nhân giải tán đi chỗ khác hết.
Bạn đang đọc bộ truyện Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã, truyện Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã , đọc truyện Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã full , Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã full , Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã chương mới