Đồng phục bóng rổ của bạn trai.
"Hôm nay em nói muốn kết hôn là nghiêm túc.
A Học, anh thấy sao?"
Anh lo lắng chờ mấy giây vẫn chưa nhận được câu trả lời, quay đầu lại đã thấy Trang Hãn Học quẹo cổ ngủ từ lúc nào.
Thu Triết Ngạn: "..."
Anh lập tức ỉu xìu.
Dừng đèn đỏ.
Thu Triết Ngạn nhìn chằm chằm Trang Hãn Học đang ngủ say một lúc, thò tay bóp má hắn.
Rõ ràng cái mặt này chẳng dày chút nào mà.
Trang Hãn Học tỉnh dậy, uể oải nhìn sang: "Gì đây?"
Thu Triết Ngạn tức giận hỏi: "Anh giả bộ ngủ hả?"
Trang Hãn Học trưng cái mặt ngơ ngác vô tội.
Thu Triết Ngạn muốn giận, lại không biết nên giận thế nào: "Thôi quên đi."
Trang Hãn Học xoa xoa mặt mình: "Em sáng nắng chiều mưa thế, làm sao tôi theo kịp.
Lòng dạ đàn ông đúng là sâu như biển mà."
Hai ngày này Trang Hãn Học không rảnh chơi game.
Phải đến bệnh viện phụ giúp anh hai.
Hắn trông cẩu thả như thế, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm thì sẽ không hỏng việc.
Cho đến một ngày trước khi họ lên đường ra nước ngoài.
Cháu gái nhỏ của hắn đã được phẫu thuật sáng nay, may mà ca phẩu thuật không quá nguy hiểm, hắn đợi cháu gái tỉnh rồi ăn cơm xong mới về nhà, thế nhưng Thu Triết Ngạn vẫn về sớm hơn một chút, vì còn phải đóng gói hành lý.
Trang Hãn Học vừa về đến liền áp bàn tay bị gió thổi lạnh ngắt vào cổ Thu Triết Ngạn: "Sưởi ấm tôi đi nào.".
Truyện Võng Du
Thu Triết Ngạn chẳng biết làm sao, bèn ôm bàn tay hắn vào lòng: "Sao rồi anh?"
Trang Hãn Học nói: "Ca phẫu thuật rất thuận lợi.
Tôi cũng đã nói với anh hai là mai tôi không đến bệnh viện được, vì muốn đón Giáng sinh với gia đình em, tự dưng ảnh nổi quạo, mắng tôi thậm tệ luôn."
Thu Triết Ngạn: "Anh mới vừa báo cho ảnh biết luôn hả?"
Trang Hãn Học: "Ừa, tôi quên mất tiêu."
Thu Triết Ngạn cũng khá cạn lời với anh người yêu quên trước quên sau này.
Trang Hãn Học: "Tôi có kể với anh hai món quà tôi mua, mà ảnh chê không đủ đẳng cấp, nhưng tôi đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua quà rồi.
Tôi thấy vậy cũng xem như có thành ý, nhỉ?"
Lần đầu tiên Thu Triết Ngạn nghe Trang Hãn Học nhắc đến chuyện này, sửng sốt: "Anh lấy hết tiền tiết kiệm đi mua quà á?"
Trang Hãn Học cười ha hả: "Em sai rồi, phải nói là anh mà cũng tiết kiệm nữa á? – cà khịa tôi như vậy mới đúng chứ."
Thu Triết Ngạn nắm tay hắn: "Em thấy anh không căng thẳng, còn lo anh không định chuẩn bị gì, nên em mua quà thay anh luôn rồi."
Trang Hãn Học: "Em đánh giá thấp tôi thế? Thêm một món quà cũng chẳng sao, em đưa tôi, tôi tặng cả hai luôn."
Thu Triết Ngạn thực sự không hiểu nổi Trang Hãn Học, nếu nói hắn để mình trong lòng, thì mấy ngày nay chẳng thấy hắn lo lắng vì gặp ba mẹ chút xíu nào, nói hắn không để tâm đến mình, thì cái tên này lại có thể tiêu hết tiền tiết kiệm.
Tuy là Trang Hãn Học cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.
Trang Hãn Học lấy món quà của mình ra.
Tặng ba Thu Triết Ngạn một chiếc thắt lưng hàng hiệu, tặng mẹ anh một bộ đồ ăn sành sứ, tặng chị anh chiếc váy có giá hơn 3000 đồng, trông rất gì và này nọ.
Trang Hãn Học đắc ý nói: "Không tệ phải không? Ngày trước tôi cũng biết chọn quà lắm đó."
Thu Triết Ngạn gật đầu, nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Sáng hôm sau, họ đáp chuyến bay ra nước ngoài.
Thu Triết Ngạn lo đến mức không nghỉ ngơi nổi, nhưng Trang Hãn Học thì ngủ khò khò, một chút lo lắng cũng không có.
Xuống máy bay, lại bắt taxi vào nội thành.
Từ xa, Trang Hãn Học có thể nhìn thấy đồ trang trí Giáng sinh trên cửa: "Ý nghĩa quá, gia đình tôi không ăn lễ nước ngoài.
Nhưng tôi hay viện cớ gọi đám bạn tiệc tùng, cũng không khác ăn lễ lắm."
Gõ cửa.
Chờ một phút, có người ra mở.
Không thấy Trang Hãn Học sợ người lạ, hắn nở nụ cười, bởi vì người mở cửa là ba của Thu Triết Ngạn, hắn biết chú là người Ý, bèn chào bằng tiếng Ý: "Buongiorno ~"
***
Thu Triết Ngạn vào bếp giúp mẹ dọn bát đũa, nghe được tiếng cười của Trang Hãn Học và cháu gái mình.
Mẹ: "Đối tượng lần này của con rất cởi mở, nhìn không ra hơn con bảy tuổi, trông rất trẻ.
Mẹ thích cách cậu ấy ăn cơm, nhìn rất ngon miệng, không kén ăn, động tác cầm đũa và dao nĩa cũng đẹp, nhìn là biết có giáo dục."
Thu Triết Ngạn: "Thế ạ? Ảnh nói với con là hồi nhỏ ba mẹ không quan tâm ảnh lắm, cuộc sống từng rất lộn xộn.
Khi anh ấy đến sống với con, trong thẻ chỉ còn hơn năm ngàn.
Không có con, ảnh sống không nổi."
Mẹ xúc động: "Bệnh cũ của con lại tái phát rồi...!Chuyện tình cảm của đám thanh niên mấy đứa, mẹ không xen vào được."
Căn phòng của Thu Triết Ngạn trước khi anh rời khỏi nhà, vẫn luôn được giữ lại cho anh, nay đã dọn dẹp sạch sẽ.
Phòng tuy không lớn nhưng rất có hương vị cuộc sống, với giường đơn, một bàn làm việc, một bàn làm thủ công, trong ngăn tủ có sách giáo khoa, đĩa CD, tượng thủ công và một cây đàn ghi-ta, vẫn là căn phòng dành cho nam sinh trung học.
Trang Hãn Học ngồi xuống giường, giường rất mềm, lập tức lún xuống một chút, hắn hỏi: "Tôi tham quan được không?"
Thu Triết Ngạn vô tư đáp: "Được chứ.
Em vào phòng tắm đã."
Khi Thu Triết Ngạn xối nước xong xuôi, anh thấy Trang Hãn Học đang ngồi xếp bằng dưới sàn, bên cạnh có một thùng giấy đang mở.
Nhận ra thứ trong thùng, anh hoảng hốt: "Anh đang xem gì thế?"
Trang Hãn Học giơ tờ tạp chí với trang bìa là hình một người đàn ông ở trần: "Đang xem cuốn sách vàng[1] của em nè."
[1] chữ黄 vừa là màu vàng, vừa là đồi trụy.
Sách màu vàng = sách khiêu dăm nha
Hắn khen tấm tắc: "Thật sự là toàn sách vàng nam nam, không có lấy một em ngực khủng luôn."
Thu Triết Ngạn đỏ mặt, thẹn thùng giật lại sách, ngồi xuống nói: "Em đã nói với anh là đó giờ em chỉ thích đàn ông mà.
Ba mẹ em cũng biết."
Trang Hãn Học khoác tay lên vai anh: "Em đỏ mặt làm chi? Nhưng em thích loại đàn ông cơ bắp này à? Trên người tôi không có nhiều cơ bắp rắn chắc vậy đâu."
Thu Triết Ngạn nói thẳng: "Em thích kiểu người như anh."
Bạn đang đọc bộ truyện Ngài Trang Không Tiền Đồ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngài Trang Không Tiền Đồ, truyện Ngài Trang Không Tiền Đồ , đọc truyện Ngài Trang Không Tiền Đồ full , Ngài Trang Không Tiền Đồ full , Ngài Trang Không Tiền Đồ chương mới