Hắn từng bước bước vào ngõ Bạch Dương, mang theo mứt hoa quả bọc trong giấy, bên ngoài buộc một sợi dây nhỏ.
Nơi này là chỗ ở của người nghèo, bỗng dưng có quý nhân xuất hiện, lập tức có người dừng chân quan sát, Tạ Quân coi như không nhìn thấy những ánh mắt soi mói, ao ước hay si mê của những người đó, vẫn đi thẳng, bước chân chậm rãi, thời gian nắm bắt cũng rất vừa vặn.
"Mẫu thân!" Trong một sân nhỏ truyền tới tiếng gọi buồn bã.
Tạ Quân nghĩ tới Lăng Vân sơn trang, Dịch Vân Trường nhỏ hơn hắn sáu tuổi, thông minh lanh lợi, có tình có nghĩa, là một trong những đệ tử xuất chúng của trang.
Chỉ có lúc say rượi, hắn mới lộ ra thần sắc thẫn thờ, ngây ngốc nhìn ánh trăng, nhớ lại tình cảnh ngày mẫu thân hắn qua đời, ngày giỗ cũng thế, cả ngày chân mày hắn không có khắc nào giãn ra.
Hắn cũng từng có nhà cao cửa rộng, về sau gia cảnh sa sút, cậu cả của hắn coi hắn như mãnh thú, sợ dây dưa, phụ thân hắn đã vứt bỏ vợ con từ lâu, mẫu thân mang hắn tới xóm trọ nghèo này.
Không lâu sau, mẫu thân hắn cũng ra đi.
Lúc hấp hối, trong mắt mẫu thân hắn mang theo vẻ hoài niệm, nàng cười nói, nàng muốn ăn mứt hoa quả ở nhất phường, miệng của nàng rất đắng.
Dịch Vân Trường trông chừng hơi thở mẫu thân, sợ hắn ra ngoài một chuyến lúc trở lại nàng đã ra đi.
Nhưng đó là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân hắn, cho dù mứt hoa quả là thứ quý giá tới đâu hắn cũng sẽ mua, hắn phải thành toàn cho mẫu thân.
Lúc hắn lấy tiền, thấy hai mắt mẫu thân hắn đã hơi khép lại mở ra một chút, hắn nghĩ tới nhất phường cách nơi này gần nửa kinh thành, Dịch Vân Trường đột nhiên có chút tuyệt vọng.
Hắn vội vã ra ngoài, đập vang cửa nhà hàng xóm, nơi này đều là người nghèo, có gạo đủ ăn cũng là tốt rồi, hiếm có mứt hoa quả, hắn ôm chút hi vọng cuối cùng, tựa như người điên, hắn nói nguyện đem cả gia sản ra đổi mứt hoa quả.
Tới lúc hắn ngây ngốc trở về nhà, nhìn mẫu thân ngủ yên trên giường, lòng hắn hung hăng đau xót, nước mắt bỗng rơi như mưa.
Tạ Quân nhìn thấy thiếu niên mặc áo vải, đôi mắt đỏ hoe đi ra ngoài, chặn đường hắn, "Ngươi có mứt hoa quả không? Ta sẽ dùng hết tất cả những thứ ta có để đổi!" Tạ Quân mang bọc giấy đưa hắn, "Vừa khéo, ta vừa mua một ít từ nhất phường."
Thiếu niên sợ hãi chớp mắt một cái, ôm bọc giấy vào ngực, lẩm bẩm, "Là nhất phường, mứt hoa quả của nhất phường..." Sau đó hắn ngẩng đầu, phảng phất như thề với hắn, "Từ nay về sau, cái mạng này của ta cũng là của ngươi!"
Vừa dứt lời, hắn đã chạy vào bên trong, run run cởi bỏ bọc giấy, nói, "Mẫu, mứt hoa quả có rồi, mẫu thân đừng ngủ nữa!"
Hắn thả một viên vào miệng nàng, hỏi nàng ăn được không.
Ánh mặt mẫu thân hắn nhu hòa, mở to, nói với hắn, "Ngon lắm..."
Lời vừa dứt một giọt nước mắt nóng hổi đã rơi trên vạt áo nàng, Dịch Vân Trường gật đầu liên tục, "Ngon là được, ngon là được, mẹ, vẫn còn nhiều, mẹ từ từ ăn."
Nàng khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười, "Giờ mẫu thân lại muốn ăn bánh nướng ở tiểu tây phố, tiếc là bánh nướng than đã hết, Vân Trường, con đi hỏi giúp mẫu thân, bây giờ bọn họ còn bán không..."
Tạ Quân cũng bước vào sân nhỏ, nhìn thấy thiếu niên kia ngồi xổm ngoài cửa bên tường, che mặt khóc ròng.
Bên trong đã im lặng, thiếu niên cuối cùng cũng rõ, nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân thật ra chính là một giấc ngủ yên tĩnh, không có chia ly, lặng lẽ mà rời đi.
Tạ Quân lặng yên đứng nửa ngày, cho tới khi hoàng hôn buông xuống, ánh dương cuối cùng sắp tắt, thiếu niên đứng dậy, lại suýt chút nữa ngã ra đất, hắn lại gần đỡ người dậy, đưa ngân lượng cho thiếu niên, "Ngươi tới Lăng Vân sơn trang đi, gặp người gác cổng thì nói, ngươi có người quen, mẫu thân của người quen đó tên Lý Triển Vân."
Thiếu niên muốn từ chối, nói mình đã là người làm, Tạ Quân có chút đau đầu, hắn biết nếu thay đổi quá khứ sẽ có biến cố xảy ra.
Người này vốn là phải xuống phía Nam tới Lăng Vân sơn trang học võ, nhưng hiện tại lại muốn một lòng cống hiến sức lực cho hắn.
"Bây giờ ngươi có bản lĩnh gì? Không bằng đi học võ, sau đó mới bàn tới chuyện ra sức vì ta."
Hẳn là quý nhân hi vọng hắn học được bản lĩnh sau đó ra sức vì người, bằng không sao có thể vô duyên vô cớ an bài tiền đồ cho hắn?
Lần này Tạ Quân tới đây chỉ vì muốn chu toàn tiếc nuối của người ta, không phải vì thi ân đồ báo [1], thấy thiếu niên đồng ý xuống phía Nam học võ, trong lòng hơi thả lỏng, quơ quơ ống áo, đôi mắt chứa mong ước, "Sông rộng núi dài, đường xá gian nguy, bảo trọng." Hắn vỗ vai thiến niên giống như trước kia.
[1] Ban ơn vì muốn được báo đáp.
A Dung ăn sáng xong bèn ôm Tiểu Bạch ra phơi nắng, gần đây không biết Tiểu Bạch làm sao, ngày thường thân cận với nàng, nhưng giờ lại đối với nàng rất hờ hững, A Dung nghĩ nên ôm Tiểu Bạch nhiều hơn, nó mới có thể mau nhớ ra nàng.
Phía trước Linh Lung cung là Tây phủ Hải Đường, bên trong rất đẹp, bước vào đó giống như bước vào đại dương mênh mông.
A Dung ôm Tiểu Bạch qua rừng Hải Đường, trước mắt là một ao nhỏ, có một hành lang gấp khúc bắc ngang, núi đá giả phản chiếu trên mặt ao yên ả, vài phiến lá xanh nhẹ nhàng rơi trên mặt được, khẽ xoay tròn.
A Dung nhìn thấy một thân ảnh màu lam, nàng tới gần, hóa ra là Ngũ hoàng tỷ, A Dung tươi cười gọi nàng.
Tạ Phương Nhuy quay đầu, thấy là A Dung, lập tức vui mừng, nàng ta chạy tới, nhìn Tiểu Bạch trong ngực A Dung, "Con mèo này thật đẹp!"
A Dung lại gần hơn để nàng ta vuốt ve, nàng nói, "A Dung nuôi lâu rồi, ta còn tưởng rằng Ngũ hoàng tỷ đã từng gặp nó.
Tên nó là Tiểu Bạch, thông minh đáng yêu lắm, chỉ là mấy ngày trước nó bị bệnh phải tới thú y viện, lúc trở về đối với ta rất xa lạ." A Dung hơi uể oải, khẽ thở dài.
Tạ Phương Nhuy sờ đầu A Dung, nói với nàng, "Làm sao có thể như vậy? Nhất định là nó mới khỏi bệnh, tính tình không hoạt bát như xưa, thêm một thời gian nữa nó sẽ trở về như trước thôi."
A Dung cười, "Ừ, hi vọng đúng như lời Ngũ hoàng tỷ nói."
Hai người vai kề vai bước, A Dung nhìn Tiểu Bạch, nó đang nghiêng đầu kêu meo meo với Tạ Phương Nhuy, A Dung ngạc nhiên hỏi, "Tiểu Bạch hình như thích Ngũ hoàng tỷ! Nó lạnh nhạt với ta nhưng lại rất thân mật với Ngũ hoàng tỷ, ta nghĩ nó có duyên với Ngũ hoàng tỷ đấy! Ngũ hoàng tỷ có muốn ôm nó không?"
Tạ Phương Nhuy mở to mắt kinh ngạc, "Tiểu Bạch thích ta? Thật sự làm cho ta thụ sủng nhược kinh [2]." Nàng ta vươn tay muốn ôm, lại nhìn thoáng thấy một người, lúng túng rút tay về.
A Dung ngẩng đầu, có thể khiến Ngũ hoàng tỷ sợ hãi như vậy, không phải là Tạ Võng Tâm sao! A Dung hừ một tiếng, nhỏ giọng, "Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp!"
Tạ Võng Tâm nghe thấy, quay đầu lại, thấy hai người, lông mày chau lại, "Thật khéo." Sau đó nhìn Tạ Phương Nhuy, trong mắt có chút lãnh lẽo, "Hoàng tỷ đây là đang tìm chỗ dựa? Lợi dụng một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, cũng không cảm thấy áy náy sao."
A Dung nhíu mày, muốn phản bác, lại bị Tiểu Bạch đá một cước, nàng ngã nhào ra đất, mà Tiểu Bạch nhanh như chớp, móng vuốt nhào tới Tạ Võng Tâm!
Tạ Võng Tâm sợ hãi, muốn thò tay ngăn Tiểu Bạch lại, nhưng chậm một bước, Tiểu Bạch chớp mắt đã vọt tới trước mặt nàng, móng vuốt vung lên lưu lại một vét cào thật sâu, chờ nó nhảy xuống đất, gương mặt Tạ Võng Tâm đã chảy máu.
[2] Được sủng ái nên lo sợ.
Lúc này Tạ Võng Tâm thét lên một tiếng chói tai, "A...!Mặt của ta! Mặt của ta!" Từ trước tới giờ, nàng ta là Lục công chúa luôn cao ngạo, xinh đẹp, giờ lại vội vã túm lấy người hầu bên cạnh, "Đau quá..."
A Dung ngã ở chỗ cũ, quên cả đứng lên, Tạ Phương Nhuy cũng sững sờ, không biết làm thế nào.
Người hầu Tạ Võng Tâm vội vàng chạy đi mời thái y, những người còn lại xắn tay áo lên bắt mèo.
A Dung kịp phản ứng, lẩm bẩm nói, "Làm sao Tiểu Bạch có thể đả thương người khác? Nó chưa bao giờ..."
Tạ Võng Tâm nhìn qua bằng đôi mắt đẫm lệ, trong mắt có oán hận sâu sắc, nàng ta nói, "Gương mặt của ta có gì sơ xuất, Tạ Chiếu Dung, ngươi nên nghĩ phải nói thế nào cho rõ đi."
A Dung khẽ hé miệng, nửa ngày không nói ra lời, Tiểu Bạch đả thương người khác là thật, nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy, đúng là nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không biết nói thế nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội, truyện Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội , đọc truyện Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội full , Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội full , Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội chương mới