Lời của nàng ta làm A Dung có chút không thoải mái, nàng bĩu môi một cái rồi hỏi Ngũ công chúa sau lưng, "Ngũ hoàng tỷ, đừng khóc nữa, Lục hoàng tỷ rời đi rồi."
Ngũ công chúa sụt sịt, lấy tay lau nước mắt, A Dung nhìn thấy mười đầu ngón tay cua nàng ta toàn là máu, nhiều chỗ đã kết vảy, A Dung kinh sợ kêu lên, "Ngũ hoàng tỷ, tay tỷ làm sao thế này?"
Nước mắt Ngũ công chúa lại rơi xuống, nàng ta cuống quýt nói, "Ta không sao, không sao.
Không còn sớm nữa đâu tiểu Cửu, nếu muội không nhanh đi học là sẽ tới trễ đó, Phương Nhuy không sao."
A Dung nắm tay nàng ta, "Giờ A Dung đi cũng đã muộn rồi, lát nữa tới cũng là trễ, lão sư vẫn sẽ phạt, không bằng ở đây tỷ nói rõ ràng một chút cho ta."
"Tỷ đừng nói với ta là lúc may vá bị kim đâm, nếu bị đâm cũng hơi quá rồi đấy, Ngũ hoàng tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Ngũ công chúa do dự một chút, nhìn trái nhìn trải, cảm thấy xung quanh không có ai, nàng ta ghé tai A Dung, nhỏ giọng nói, "Là muội ấy đâm ta đấy, nhưng muội ấy không cho phép Phương Nhuy nói ra, nếu như có người biết được, muội ấy cũng có cách thoát tội, nhưng sẽ đổi biện pháp tra tấn ta.
Vì vậy, xin A Dung ngàn vạn lần giữ bí mật này nhé!"
A Dung kinh sợ mở to mắt, Lục hoàng tỷ...!Lục hoàng tỷ sao có thể tàn nhẫn vậy!
Khôi phục lại tinh thần, nàng vội nắm chặt tay Ngũ công chúa, giận dữ nói, "Chuyện này thứ cho A Dung không thể giữ bí mật được! Chẳng những không thể giữ bí mật này, A Dung còn muốn nói cho phụ hoàng nghe, kêu phụ hoàng làm chủ! Ngũ hoàng tỷ, A Dung hiểu tỷ là người dịu dàng ngoan ngoãn, đã quen nhẫn nhịn, nhưng lúc này không phải lúc nhẫn nhịn, nếu tỷ không vì bản thân, A Dung sẽ giúp tỷ!"
Trong mắt Ngũ hoàng tỷ tràn đầy khó xử, lắc đầu, "Bỏ qua đi tiểu Cửu, Phương Nhuy cũng có thể nghĩ ra lý do muội ấy thoái thác rồi, những vết thương này vốn rất giống thương tích do may vá, muội ấy khéo ăn khéo nói, chuyện này không thể làm khó được muội ấy đâu!"
A Dung càng tức giận, đuôi mắt ửng hồng, "Hôm nay A Dung đã rõ ràng, người tốt sẽ bị lừa gạt, Ngũ hoàng tỷ nên phản kháng lại đi, Phó lão sư cũng đã nói, vì sao phải lấy ơn báo oán? Lục hoàng tỷ bất nhân, vì sao chúng ta không vạch trần bộ mặt của tỷ ấy? A Dung vốn cho rằng Lục hoàng tỷ bản tính ngay thẳng, không nghĩ tới là kẻ tàn nhẫn vô tình như vậy!"
Giờ cũng không còn sớm, A Dung không thể chậm trễ nữa, vỗ tay Ngũ công chúa nói, "Chuyện này A Dung không bỏ mặc được, giờ A Dung phải đi học, Ngũ hoàng tỷ, gặp lại sau."
Cùng Thu Ngọc, Tiểu Châu quay đi, lông mày A Dung nhăn tít lại, không ngừng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, càng cảm thấy sự tàn nhẫn của Lục hoàng tỷ không phải là giả! Lúc đó Lục hoàng tỷ gỡ trâm xuống, Ngũ hoàng tỷ rõ ràng rất sợ hãi! Còn nữa, lấy trâm gài tóc dứt khoát như vậy, lại còn tháo vòng tay đang đeo trên cổ tay xuống, đó là cách làm của trưởng bối đối với vãn bối, chủ tủ ban thưởng cho nô tài, tặng trực tiếp chứ không gói trong hộp, đúng là quá ngạo mạn rồi, không nói tới Ngũ hoàng tỷ lớn tuổi hơn Lục hoàng tỷ, có thể thấy được những lời vừa rồi của Lục hoàng tỷ có sơ hở.
A Dung đá viên sỏi trên đường, tức giận nói, "Đi nhanh một chút đi, ta còn bị phạt đấy!"
Phó Đại Nho thấy A Dung đỏ mắt chạy tới, hắn cố ra vẻ cứng rắn nói, "Trà của lão sư đã nguội rồi, hôm nay A Dung đứng đó nghe giảng đi."
A Dung gật đầu, nhận lấy quyển sách từ tay Tiểu Châu, đứng sát bên tường, "Lão sư, mời người giảng." Thu Ngọc và Tiểu Châu không bị phạt, tới bên bàn bên cạnh, yên lặng mài mực.
Chờ Phó Đại Nho giảng tới đoạn hay, A Dung dùng bút lông chấm mực, ghi vào sách.
Nàng cố gắng giữ vững tay trái, nhưng chữ viết ra không giống ngày thường lấy nửa phần, cong queo, vặn vẹo, không cách nào đọc được.
Yên lặng lắng nghe, tức giận trong lòng nàng cũng nguôi dần, nàng ngẫm lại bản thân.
Nàng phải thay đổi tính khí nông cạn, nếu nàng làm được, nàng sẽ không phải sợ gì nữa.
Phó Đại Nho nói tới miệng lưỡi đắng khô, bưng chén trà nhỏ uống cho nhuận họng, thấy tiểu nha đầu không có ý định tâm sự bèn thôi, nha đầu kia chưa hiểu rõ thì sẽ nhất thời thấy hoang mang, cảm thấy mọi chuyện có chút khó khăn.
Nhưng tới lúc nào đó, tự nhiên nàng sẽ nghĩ thông suốt thôi.
Một bên, A Dung cảm thấy chuyện gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng, một bên lại không đành lòng nhìn Ngũ hoàng tỷ bị Lục hoàng tỷ ức hϊếp, nàng ngẫm nghĩ một phen, sau đó giật mình, thật ra thì trong đầu nàng đã có quyết định rồi.
"Chuyên tâm vào." Giọng Tạ Quân vang lên khiến A Dung khôi phục tinh thần.
Hôm nay hắn dạy cho nàng cách luyện nội công trong cơ thể.
A Dung vốn tưởng rằng phải mất rất nhiều thời gian học kỹ năng cơ bản, không nghĩ tới Tạ Quân đã bắt đầu dạy nàng tu luyện nội lực, trong lòng A Dung vô duyên nảy sinh sợ hãi, nàng nghĩ Tạ Quân không nguyện ý dạy cho học trò này rồi, vì vậy nên mới sớm đem những thứ này dạy cho nàng.
Những lão sư cổ quái thường dạy học theo cách này, A Dung rất không thích, nàng muốn Tam ca tự tay dạy cho nàng cơ.
Nghĩ đi nghĩ lại, A Dung lại cảm thấy ủy khuất.
Thấy Tạ Quân cầm sách ngồi một bên, không có nhìn nàng, A Dung bĩu môi, càng nghĩ càng tủi thân.
Đột nhiên, ánh mắt Tạ Quân khựng lại, cùng lúc đó, giọng nói ngạc nhiên của A Dung cũng vang lên, "Tam ca, gió lớn lùa vào phòng rồi!"
Nơi này là trên tầng hai, bên trong có hai chiếc bình phong, giường, giá sách xếp dọc theo năm cánh cửa chính, gió lớn thổi màn trên giường bay phất phới, sách và bình hoa trên giá cũng hơi rung rung, dường như sắp rơi xuống.
Trong chớp mắt Tạ Quân xuất hiện trước mặt A Dung, nàng còn chưa kịp nhìn rõ sự tình, bị hắn chạm một cái lên người, gió trong phòng dừng lại.
"Tam ca?"
Nhìn bộ dạng mơ hồ của tiểu nha đầu, Tạ Quân nắm cổ tay nàng, hỏi, "Có chỗ nào không khỏe không?" Hắn thử dò xét mạch của nàng.
A Dung khẽ cau mày, "Có chút tê dại ạ."
Đây là lần đầu tiên Tạ Quân gặp được người có thân thể Thông Mạch, cũng không biết lúc tu luyện sẽ có động tĩnh lớn như vậy.
A Dung tuổi còn nhỏ, kinh mạch cũng non nớt, lượng khí lực lớn như vậy vào cơ thể có thể sẽ tạo thành tổn thương cho kinh mạch, nhưng động tĩnh vừa rồi là thân thể A Dung tự tạo ra, khí lực kia cũng là ở sâu trong cơ thể nàng đang cần có, đối với người tập võ, sáu tuổi bắt đầu tập coi như đã là chậm, vậy nên thân thể nàng mới có nhu cầu nội lực lớn như vậy.
Tạ Quân ngồi xổm xuống, tay đặt tại đan điền của nàng, "Nơi này có cảm giác không?"
A Dung tự cảm thụ một phen, sau đó trả lời, "Có hơi trướng."
"Đó là do vừa rồi A Dung dẫn khí lực vào trong cơ thể, sau này ta sẽ nói tác dụng của nó cho A Dung nghe, hiện giờ A Dung phải học cách khống chế nó."
Ngộ tính của A Dung cao, học một chút đã hiểu, Tạ Quân chỉ nói một lần, nàng có thể thực hiện yêu cầu của hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội, truyện Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội , đọc truyện Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội full , Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội full , Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội chương mới