Càng tới gần ngày Tạ Tuyết Thần phục hồi pháp lực, Mộ Huyền Linh càng cảm thấy trong lòng bực bội, cứ luôn cảm thấy như có một cơn bão táp đang ấp ủ bên trong.
Buổi sáng lại có cấp báo, nói là Vạn Tiên Trận đột nhiên xuất hiện một luồng ma khí dao động không tầm thường, nhưng thực mau liền biến mất. Nhận được tin báo chư vị trưởng lão, chưởng môn liền tập trung tại sảnh Chính Khí nghị sự.
Mộ Huyền Linh nghĩ Nam Tư Nguyệt mưu trí tháo vát, liền muốn tìm hắn tâm sự, xem hắn đối với trận chiến này suy nghĩ như nào.
"Vạn Tiên Trận đã bỏ lỡ lần tu sửa 60 năm một lần, lúc này là lực lượng của Vạn Tiên Trận yếu nhất, Ma tộc nhất định sẽ nhân cơ hội này xâm chiếm Nhân giới, nếu chờ tu sĩ Nhân tộc tập hợp xong, thực lực Tạ tông chủ hoàn toàn khôi phục, phần thắng của bọn chúng liền nhỏ đi" Nam Tư Nguyệt từ từ nói: "Cho nên bọn họ sẽ hành động trong vài ngày tới".
"Hiện giờ thành Ung Tuyết phòng bị nghiêm ngặt, nhiều vị Pháp Tướng ở đây, nếu huynh là Tang Kỳ, sẽ nghĩ ra biện pháp nào để phá hỏng lần hành động này của Liên Minh?" Mộ Huyền Linh hỏi.
Nam Tư Nguyệt bật cười nói: "Này tại hạ liền đoán không ra, thủ đoạn của Ma tộc và Yêu tộc quỷ dị khó lường, có thể làm điều người khác không thể".
Mộ Huyền Linh sâu sắc đồng tình.
"Cho nên chúng ta đã nhiều ngày điều tra, huynh có nhận thấy ai là gian tế không?" Mộ Huyền Linh lại hỏi.
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Chỉ là ta nghĩ, gian tế.... cũng chưa chắc chỉ có một".
Mộ Huyền Linh ngẩn ra
Mộ Huyền Linh đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Nam Tư Nguyệt, dòng suy nghĩ của nàng bị gián đoạn bởi tiếng bước chân vội vã.
"Nam Tư Nguyệt, Linh Nhi cô nương!" Phó Lan Sinh hào hứng đi tới, "Hóa ra các người đều ở đây, ta đã tìm các người nửa ngày!"
Nơi Phó Lan Sinh đi qua, không khí liền trở nên thơm ngào ngạt, thiên hạ đệ nhất kẻ có tiền, thay đổi cái nhìn của người đời đối với mùi tiền.
"Phó thiếu cung chủ tìm chúng ta, có lẽ không phải chuyện gì quan trọng" Nam Tư Nguyệt hài hước nói.
Phó Lan Sinh liếc hắn một cái, ngồi như không ngồi mà tựa lưng vào ghế, nửa người đè lên trên người Nam Tư Nguyệt: "Nam trang chủ nói lời này, dường như nói ta không có việc gì nghiêm túc vậy".
Nam Tư Nguyệt lại cười nói: "Phó thiếu cung chủ là sự việc hệ trọng, nhưng với người ngoài lại có vẻ không hệ trọng".
"Ài, người đời thật khác với ta....." Phó Lan Sinh lắc đầu thở dài, lại nói: "Nên nói là huynh hiểu ta, hay là vẫn nói huynh không hiểu ta?"
"Ta thà rằng chính mình không hiểu rõ huynh, để không làm ô uế trái tim mình" Nam Tư Nguyệt nghiêm túc nói.
Phó Lan Sinh chắp tay về phía Nam Tư Nguyệt, vẻ mặt kính nể nói: "Nhiều người mắng ta như vậy, chỉ có huynh là nói hay nhất. Huynh dạy ta cách chửi thề, để lần sau ta nói chuyện với phụ thân, không bị ông ấy cấm ngôn nữa đi".
Nam Tư Nguyệt thở dài một hơi: "Phó huynh, huynh tội gì mà làm khó xử một người què".
"Ta không làm khó huynh, huynh cũng đừng gọi ta là Phó huynh, ta thích huynh gọi ta là ca ca".
"Phụt!" Mộ Huyền Linh không khỏi bật cười.
Phó Lan Sinh quay đầu nhìn Mộ Huyền Linh, vẻ mặt thưởng thức nói: "Linh cô nương, cô cười lên trông thật xinh đẹp, ta dường như đã nghe thấy hơi thở của mùa xuân ở thành Ung Tuyết này".
Nam Tư Nguyệt lấy quạt giấy gõ đầu Phó Lan Sinh, nói: "Bỏ cái thói quen lưu tình khắp nơi của huynh đi".
Không phải Mộ Huyền Linh hoài nghi, mà tính tình phóng khoáng phong lưu công tử này của Phó Lan Sinh, nhìn thế nào cũng không thấy hắn lừa Tú Tú đi....
Nhưng Nam Tư Nguyệt cùng Phó Lan Sinh giống như thập phần quen thuộc, nếu Phó Lan Sinh là Phó Thương Ly đó, nói vậy hắn sẽ không gạt Tú Tú.
"Lòng yêu cái đẹp, người người đều có, mà ta chỉ không tiếc lời mà khen ngợi" Phó Lan Sinh nghiệm nghị thanh minh. "Chẳng lẽ huynh cảm thấy Linh Nhi cô nương không đẹp sao?"
"Ài...."Nam Tư Nguyệt nặng nề thở dài: "Cho nên Phó thiếu cung chủ tìm chúng ta hồi lâu là vì cái việc hệ trọng gì?"
Nam Tư Nguyệt ngữ khí nhấn mạnh ba chứ việc hệ trọng, cưỡng bách Phó Lan Sinh chuyển sang chủ đề chính, bằng không người này sẽ lải nhải cả ngày.
Phó Lan Sinh vỗ nhẹ vào đầu: "À đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, đều là do Linh cô nương quá đẹp!"
Mộ Huyền Linh "....."
Nam Tư Nguyệt "...."
"Ta đã liệt kê ra danh sách 3000 người trong ngoài đệ tử Bích Tiêu Cung, trừ các nữ tu và các đồng tử dưới mười tuổi ra, còn lại hai nghìn người. Tên cùng tuổi tác đều được ghi lại hết trên danh sách, quả thật không có ai tên Phó Thương Ly. Bất quá để A Bảo cầm về xem, ta cũng không biết phụ thân nó bao tuổi, bộ dạng ra sao, nếu như có bức họa thì càng dễ tìm hơn".
Phó Lan Sinh vừa nói chuyện vừa đem một quyển danh sách từ giới tử túi ra, khiến cho Nam Tư Nguyệt cùng Mộ Huyền Linh giật mình.
Mộ Huyền Linh ngẩn người, lúc sau mới hồi phục lại nói: "Này cũng quá phiền toái cho huynh...."
"Không phiền toái" Phó Lan Sinh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề: "Ta chỉ cần phân phó một câu, người khác liền làm việc".
Thật sự thành thật đến ngạc nhiên.....
Mộ Huyền Linh có phần nào hiểu được Phó Lan Sinh có thể lưu tình mọi nơi, chỉ xuất thân này của hắn, diện mạo này, phong thái người này không chỉ có nữ tử thích hắn, mà nam tử cũng khó lòng mà không coi hắn là huynh đệ.
Ví dụ như Nam Tư Nguyệt, làm Nam Tư Nguyệt mắng chửi người, lại cùng Tạ Tuyết Thần khen ngợi ai đó cũng không khó. Nam Tư Nguyệt cư nhiên mắng trước mặt Phó Lan Sinh, có thể thấy Phó Lan Sinh hỗn đến thành công.
Mộ Huyền Linh đem danh sách thu vào giới tử trong túi, hướng Phó Lan Sinh hành lễ, mỉm cười nói: "Ta thay A Bảo đa tạ thiếu cung chủ".
"Không cần khách khí, ta đã nói rồi, biểu muội của Nam Tư Nguyệt chính là biểu muội của ta" Phó Lan Sinh mỉm cười nói: "Cô vẫn chưa gọi ta là ca ca đâu "
Người này cũng quá mặt dày rồi....
Mộ Huyền Linh vờ như không nghe thấy, trốn sau lưng Nam Tư Nguyệt cầu cứu.
Nam Tư Nguyệt tự nhiên bước tới.
"Phó huynh, gần giữa trưa rồi nếu không còn gì, không bằng đi đến thiện đường dùng bữa?"
Nam Tư Nguyệt mỉm cười nói.
"Được a, ta nghe nói hôm nay săn được một con nai, tuy rằng thành Ung Tuyết hơi nghèo, nhưng linh khí dồi dào, thịt của thú tuyệt hảo" Phó Lan Sinh một đường hùng hồn nói, từ mỹ vị thành Ung Tuyết, đến trân bảo Linh Sư Đảo, ngọc thạch Bích Tiêu Cung, linh thảo Kính Hoa Cốc, hiểu biết của hắn mỗi loại uyên bác khác nhau, hắn đại khái là tu sĩ hưởng thụ nhất trên đời.
Mộ Huyền Linh có chút tò mò hỏi một câu: "Phó thiếu cung chủ du ngoạn tứ hải, hưởng hết phúc thiên hạ, nhưng tu vi lại không giảm xuống chút nào, thật khiến cho người ta kinh ngạc cảm thán".
Như một lời cảnh tỉnh, Phó Lan Sinh có chút xấu hổ mà sờ sờ chóp mũi, nói: "Cái này nói ra cũng rất dài.... Được rồi, kỳ thật cũng không dài. Bích Tiêu Cung có một công pháp độc môn, là Thu Thủy Công, Thu Thủy đến, bạch xuyên quan hòa. Thu Thủy Công là một loại công pháp may giá y cho người, người tu luyện công pháp này cơ hồ khó tu luyện thành Kim Đan, nhưng lại có thể đem linh lực của mình rót vào Thần Khiếu của người khác, làm cho người đó cấp tốc luyện thành Kim Đan".
"Tại sao lại có công pháp kì quái như vậy....." Mộ Huyền Linh nói thập phần kín đáo, loại công pháp này không chỉ kì quái mà còn thâm độc nữa, hoàn toàn tổn hại bản thân và có lợi cho người khác, người bình thường căn bản sẽ không tu luyện loại công pháp độc môn này.
Phó Lan Sinh nói: "Trong lòng cô nhất định có suy nghĩ, đầu óc hỏng rồi mới đi tu luyện công pháp tổn hại mình và có lợi cho người khác".
Mộ Huyền Linh xấu hổ cười cười.
"Cô nghĩ cũng không sai, môn công pháp này, nguyên lai là một tà tu sáng chế, hắn bắt các tu sĩ cấp thấp, cưỡng bách họ tu luyện công pháp này, rồi sau đó cưỡng bách hấp thụ sức mạnh linh lực của họ để nâng cao tu vi của bản thân, người bị hấp thụ linh lực Thần Khiếu sẽ sụp đổ. Tên tà tu này sau bị Bích Tiêu Cung tiêu diệt, công pháp cũng bị Bích Tiêu Cung đoạt lại. Bất quá có một vị tiền bối đã cải tiến công pháp, cho phép người tu luyện công pháp này có thể tùy tâm chuyển tu vi của mình, nếu tu vi cạn kiệt, Thần Khiếu cũng sẽ không bị sụp đổ, thậm chí còn có thể tu luyện lại công pháp từ đầu".
Mộ Huyền Linh nghiêm túc lắng nghe, lại vẫn có chút không rõ: "Tuy nói sẽ không chết, nhưng lại không có chỗ nào tốt, vì sao một số người vẫn tu luyện Thu Thủy Công?"
Phó Lan Sinh dang rộng bàn tay, nói: "Vì tiền"
"Cái gì?" Mộ Huyền Linh ngẩn ra.
Nam Tư Nguyệt mỉm cười giải thích: "Cho nên người ta nói, người thường rất khó lý giải những ý tưởng của thiên hạ đệ nhất kẻ có tiền, Bích Tiêu Cung tập hợp một đám tu sĩ tu luyện Thu Thủy Công, sau khi luyện thành công liền đem tu vi truyền cho Thiếu cung chủ, bởi vậy mà họ nhận được một khoản tiền, cả đời bọn họ tận hưởng phú quý vô tận".
Mộ Huyền Linh nghẹn họng nhìn chằm chằm Nam Tư Nguyệt, cứ cảm thấy Nam Tư Nguyệt đang phảng phất nói một câu chê cười. "Ta không hiểu những ý tưởng của thiên hạ đệ nhất kẻ có tiền, cũng không hiểu được suy nghĩ của các tu sĩ đó".
Nam Tư Nguyệt nói: "Muội xem hiện giờ ở trong thành Ung Tuyết, đâu đâu cũng là Pháp Tướng chi cảnh, thấp nhất cũng là Kim Đan, liền tính cái người què là ta, cũng từng là cường giả trời sinh thập khiếu. Nhưng mà chúng sinh muôn nghìn, còn người tu đạo còn không đến một vạn, mà trong số tu sĩ có biết bao người cả đời đều không thể kết thành Kim Đan. Tu luyện Thu Thủy Công, bất quá không thể hình thành Kim Đan thôi, nhưng lại có thể có tiền tài đủ để họ sống sung sướng ba đời, này đối với người thường mà nói vậy là đủ rồi".
Mộ Huyền Linh im lặng, trầm tư một lúc, thừa nhận những gì Nam Tư Nguyệt nói đều là sự thật. Đạt được những thành tựu vĩ đại trong thiên hạ cũng chỉ có số ít cường giả xứng đáng và có tham vọng, đối với người thường mà nói có thể bảo vệ thân mình, có thể bảo vệ người nhà, là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
"Nếu vậy cần mời bao nhiêu người tu luyện Thu Thủy Công?" Mộ Huyền Linh hỏi Phó Lan Sinh.
Phó Lan Sinh hơi suy tư nói: "Đại khái một ngàn người hoặc hơn, chân chính tu luyện được, cũng chỉ có vài trăm người".
Mộ Huyền Linh lại trầm mặc.
"Vậy cần bao nhiêu tiền....."
Nam Tư Nguyệt khẽ cười một tiếng, chế nhạo: "Muội có biết Bích Tiêu Cung giàu cỡ nào không?"
Đối với tu sĩ mà nói, thanh bần là chuyện bình thường, bởi vì chỉ cần có tiền, bọn họ nhất định sẽ đổi sang công pháp cao giai hơn, thiên tài địa bảo ngàn năm, thần binh lợi khí, Kim Đan trên người tu sĩ liền rất ít khi dùng tiền bạc để tính toán như món đồ giá trị, càng trao đổi nhiều đồ vật hơn mỗi người lấy những gì mình cần.
"Thiên hạ tài phú vì ngọc thạch, mà Bích Tiêu Cung độc chiếm mất tám phần" Nam Tư Nguyệt than thở nói: "Thiên hạ xưng, Bích Tiêu Cung tiền tài cao tám đấu*".
(*Đơn vị đo lường)
Này có nghĩa là, hắn tiêu tiền như nào cũng không nhanh bằng tốc độ kiếm tiền của hắn.
Mộ Huyền Linh nhìn kĩ Phó Lan Sinh, cảm thán nói: "Cảm giác Phó thiếu cung chủ anh tuấn hơn vài phần".
Thật không hổ là mới gặp mặt lần đầu mà có thể móc ra một đống pháp khí cao giai để tặng người khác, chính là bản thân kiến thức hạn hẹp, đầu óc nhỏ, không nghĩ tới người có tiền tu luyện theo phương thức không giống như người thường, người ta nói thành Ung Tuyết nghèo, chính là rất tự tin....
Phó Lan Sinh cười ha ha, tùy ý nói: "Giàu chỉ là một ưu điểm nhỏ bé mà ta sở hữu thôi không đáng nhắc tới".
Mộ Huyền Linh: "Huynh nói cái gì cũng đúng!"
Mộ Huyền Linh cảm thấy, Phó Lan Sinh hẳn là như vậy tự giới thiệu: Ta họ Phó, người giàu có nhất thiên hạ.
Ba người vừa nói vừa cười, bỗng nhiên Mộ Huyền Linh cảm nhận được một trận dao động linh lực không tầm thường, nàng bỗng dừng chân lại sắc mặt nghiêm trọng mà nhìn về phía đông nam. Cơ hồ Phó Lan Sinh và Mộ Huyền Linh đồng thời nhận thấy được dị thường, hắn mỉm cười mà lạnh lẽo, lập tức hướng phía dị thường chạy nhanh như bay, Mộ Huyền Linh cũng theo sát phía sau.
Hai người thực chất thực lực tương đương, tốc độ cũng không phân cao thấp, cơ hồ đồng thời đến chỗ linh lực dao động.
"Là trận pháp dao động" Phó Lan Sinh nhíu mày, vẻ mặt bất cần hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc: "Trong thành Ung Tuyết có người dám tự ý ở trận pháp sao?"
"Đây là nơi ở cũ của ngũ lão Tiên Minh" Mộ Huyền Linh nói.
Mới vừa rồi trận dao động kia chỉ là lướt qua, hiện giờ đã không tìm thấy bất cứ dấu vết gì.
Mộ Huyền Linh mắt bỗng sáng lên, mở túi gấm ra, thả A Bảo ra. Tiểu A Bảo nhanh chóng chạy lên bả vai Mộ Huyền Linh, đôi tai tròn tròn dựng lên.
"A Bảo, ngươi có thể cảm nhận được nơi này vừa xuất hiện bảo khí sao?"
A Bảo dùng mũi cố gắng ngửi ngửi, đôi mắt đen đột nhiên chăm chú nhìn, nghiêm túc gật gật đầu: "Bảo khí ở đây nhanh chóng phân tán, đã đi theo phương hướng đó!"
"Tốt A Bảo!" Mộ Huyền Linh xoa đầu nhỏ của nó một cái, cùng Phó Lan Sinh nhanh chóng chạy theo hướng A Bảo chỉ.
Hai thân ảnh lập tức biến mất khỏi chỗ cũ, một thân ảnh nhanh chóng di chuyển quanh sân, chẳng mấy chốc hắn đã đuổi kịp hai kẻ đang lén lút kia.
"Hai người các ngươi, đứng lại!" Phó Lan Sinh mở miệng quát lớn.
Hai thân ảnh không dừng lại, không những không đứng lại ngược lại còn chạy trốn nhanh hơn.
Phó Lan Sinh tùy tay móc một pháp khí và ném nó đi, Mộ Huyền Linh tập trung nhìn vào, tốt lắm vừa ra tay chính là kim quang lấp lánh của pháp khí thiên giai trói khóa thần, nghe nói ngay cả Nguyên Anh cũng không tránh được. Pháp Tướng có thể bị vây khốn trong pháp khí siêu mạnh này ba tức, người bình thường đều dùng khi cái chết cận kề, còn hắn tùy tiện ném giống như ném hòn đá vậy.
Nhưng mà có tiền muốn làm gì thì làm, trói khóa thần vừa mở ra, lập tức trói chặt một tên, nhưng một tên khác tốc độ nhanh hơn, lợi dụng đồng bọn bị khóa trói lại hắn liền tránh tầm mắt của hai người mà trốn thoát. Mộ Huyền Linh nghĩ mình có A Bảo lần theo dấu vết, liền tiếp tục đuổi theo, còn để tên phía sau cho Phó Lan Sinh đối phó.
Dưới sự chỉ dẫn của A Bảo, Mộ Huyền Linh một lần nữa đuổi kịp người phía trước. Thấy khoảng cách ngày càng gần, nàng không nói gì liền ném Thẩm phán yêu đằng, yêu đằng duỗi thân dài ra hai trượng, như một con đằng xà màu tím lao về phía kẻ kia. Người kia tựa hồ đối với yêu đằng thập phần kiêng kị, một động tác nhạy bén liền tránh đi sự tấn công của yêu đằng, nhưng lại tạo cơ hội cho Mộ Huyền Linh đến gần hơn.
Mộ Huyền Linh mười ngón tay hóa thành cốt nhận, động tác nhanh như chớp, thân pháp quỷ mị, người nọ liền bị Mộ Huyền Linh bắt lấy, nhất thời vô pháp thoát thân. Nhưng Mộ Huyền Linh cũng là cố gắng giữ lấy. Lúc này đang là chính ngọ, mũ choàng của nàng trong lúc đuổi theo bị rơi xuống, hiện tại cùng đối phương chiến đấu càng khiến ma khí tỏa ra nhanh hơn, mỗi một tia ma khí bay ra đều giống như sợi tơ kéo kinh mạch máu thịt của nàng ra, làm nàng giống như bị tra tấn, đau đớn tột cùng.
Mộ Huyền Linh c ắn môi dưới, phun một ngụm máu tươi ngay trước mặt đối phương, mượn tinh huyết để thi triển bùa chú, nhưng mà người kia sớm có phòng bị, nghiêng đầu tránh phần lớn máu tươi đang phun vào chính mình, đá vào bên hông Mộ Huyền Linh, Mộ Huyền Linh một trận đau nhức, trước mắt tối sầm, người kia liền nhanh chóng thoát thân chạy mất.
Mộ Huyền Linh thu hồi tử đằng, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng vội vàng kéo mũ choàng lên muốn tìm chỗ râm để né tránh ánh nắng. Nhưng vào lúc này, lại đụng phải một vị khách không mời mà đến.
"Lại là cô!" Cao Thu Mân lạnh lùng nhìn phía sau Mộ Huyền Linh, "Quả nhiên là yêu khí ở trên người cô, cô rốt cuộc là kẻ nào?"
Khi Mộ Huyền Linh đang giao đấu với kẻ thần bí kia, A Bảo sớm đã núp vào, bởi vậy mà Cao Thu Mân không nhìn thấy A Bảo, nàng chỉ cảm nhận được luồng yêu khí quen thuộc mà tìm đến đây thôi. Rồi lại nhìn thấy cái người khiến nàng chán ghét nhất - Mộ Huyền Linh.
Nếu lần đầu tiên là trùng hợp, là ảo giác, vậy thì lần thứ hai tuyệt đối không phải.
Cao Thu Mân tin chắc, Mộ Huyền Linh nhất định đang giấu bí mật gì đó trên người, mặc dù nàng ta không phải yêu, nhất định trên người đang giấu thứ gì đó liên quan đến yêu tộc.
Cao Thu Mân hướng kiếm Xuân Sinh về phía Mộ Huyền Linh, mũi kiếm chỉ vào chóp mũi Mộ Huyền Linh: "Giao túi giới tử ra, để ta kiểm tra!"
Mộ Huyền Linh cơ hồ không khống chế được ma khí phản phệ, nàng lạnh lùng nhìn Cao Thu Mân không mấy thiện cảm, hét lên một tiếng: "Cút ngay!"
Tay nàng run nhè nhẹ, nắm chặt lấy áo choàng của mình, rõ ràng là ánh mặt trời ấm áp, nhưng lại khiến nàng đau khổ như lửa đốt.
Cao Thu Mân nhìn thấy sắc mặt Mộ Huyền Linh tái nhợt, khéo môi mang máu, cười lạnh nói: "Tạ tông chủ không ở đây, nàng làm bộ làm tịch cho ai xem?"
Trong tai Mộ Huyền Linh vang lên âm thanh ù ù, Cao Thu Mân nói gì cơ hồ nàng không nghe rõ lắm, cơn tức giận trong lồ ng ngực gần như không kìm chế được, nàng hít một hơi thật sâu, một tay đẩy kiếm Xuân Sinh của Cao Thu Mân ra, đi thẳng về phía trước.
Cao Thu Mân ngẩn ra, ngay đó là tức giận, duỗi tay nắm lấy bả vai của Mộ Huyền Linh, bả vai Mộ Huyền Linh trầm xuống, né tránh tay nàng ta, nhưng Cao Thu Mân đuổi theo không buông, từng bước ép sát, Mộ Huyền Linh ngưng ma khí trong lòng bàn tay, một chưởng đánh vào mặt Cao Thu Mân, lại nhìn thấy rõ ràng mặt dày của người kia, lại bất tận không ngừng.
Tuy nhiên Cao Thu Mân vẫn không dừng lại, lại nhân khoảnh khắc Mộ Huyền Linh đang thất thần, một chưởng đánh vào ngực của Mộ Huyền Linh, đem Mộ Huyền Linh đánh ngã trên mặt đất, mũ choàng cũng tùy theo rơi xuống.
Cao Thu Mân có chút ngạc nhiên với thân thủ bất phàm của Mộ Huyền Linh, nhưng lại không cảm nhận được linh lực dao động trên người đối phương, liền chỉ nghĩ nàng có chút công phu phàm nhân. Đối với phàm nhân, nàng cũng khinh thường mà sử dụng linh lực, thấy Mộ Huyền Linh bị chính mình đánh ngã xuống đất không dậy nổi, nàng cười lạnh một tiếng: "Một chưởng vừa rồi của ta không có dùng lực lớn, cô hà tất gì mà ở đây ra vẻ".
Mộ Huyền Linh một trận choáng váng, đã hoàn toàn không nghe thấy Cao Thu Mân nói gì, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt, mang theo một tia lạnh lẽo hàn ý, nàng mơ mơ màng màng nâng mắt lên, nhưng không thấy rõ bộ dạng của đối phương.
"Tạ tông chủ" Cao Thu Mân sắc mặt khẩn trương khi thấy Tạ Tuyết Thần đột nhiên xuất hiện, vội vàng giải thích: "Ta vừa rồi không đánh cô ấy mạnh, là chính cô ấy tự ngã xuống"
Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt nói: "Ta biết rồi"
Cao Thu Mân hơi giật mình - hắn biết rồi?
Tố Ngưng Chân bất ngờ hạ xuống trước mặt Cao Thu Mân, nói: "Thu Mân sẽ không vô cớ ra tay, nàng nói từ trên người vị cô nương này cảm nhận được yêu khí, Tạ tông chủ, ngài nói như thế nào?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Hai vị là khách của thành Ung Tuyết, Linh Nhi cũng thế, ta sẽ không bởi vì lời nói của một người, mà làm một người khác xấu hổ. Cô nói không có, liền không có".
Tố Ngưng Chân sắc mặt lạnh lẽo xuống, cười nói: "Được, Tạ tông chủ đã nói vậy, chúng ta cũng không thể nói gì hơn. Thu Mân, chúng ta đi!"
Tố Ngưng Chân mang theo Cao Thu Mân giận dữ rời đi.
"Tạ.... Tuyết Thần...."
Phía sau truyền đến một âm thanh yếu ớt, Tạ Tuyết Thần chắp tay sau lưng, hắn chịu đựng không quay đầu nhìn nàng, cùng một trò đùa dai, một lần hai lần liền thôi, đây đã là lần thứ ba... Tại sao nàng lại làm tổn thương chính mình để trêu chọc người khác?
Hắn nói rồi, không được có lần sau, nàng vẫn không nghe vào.
Tạ Tuyết Thần nhíu mày, chung quy vẫn không quay đầu lại mà rời đi.
Mộ Huyền Linh nằm ở trên nền tuyết, đồng tử dần dần giãn ra, mơ hồ nhìn thấy trong tầm mắt bóng dáng Tạ Tuyết Thần đi xa, trong đầu nàng đau nhức, gần như khó mà suy nghĩ - Hắn vì cái gì mà đi rồi? Hắn vì cái gì mà không nhìn nàng? Hắn vì cái gì mà không ôm nàng một cái?
Sự ủy khuất mãnh liệt dâng lên trong lòng, cơ hồ phủ qua trái tim đau quặn.
Nàng vô lực mà há miệng t hở dốc
Tạ Tuyết Thần, ta đau....
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!