Máy bay cất cánh vào lúc bảy giờ bốn mươi phút sáng...
Sơ Sênh không biết rằng, khi cô cùng Lã Hinh lên máy bay, từ khoang hạng sang lại có một người đàn ông lặng lẽ ngồi phía sau quan sát.
Anh đeo kính râm, mặc bộ đồ thể thao màu bạc, trái ngược hoàn toàn với tác phong lạnh lùng pha chút lịch lãm thường ngày.
Ngạn Bách Ngôn cười nhạt, nghiêng đầu nhìn cặp đôi ngồi ở hàng ghế phía trước, cách anh bảy dãy.
Chưa khi nào anh trông thấy được nụ cười tươi rói hiện hữu trên khuôn mặt xinh đẹp của người con gái bên anh mười năm như lúc này.
- Sơ Sênh, em muốn ăn gì không?
Lã Hinh cẩn thận hỏi cô.
Nhìn qua cửa kính máy bay, ngắm nhìn những đám mây trắng trôi bồng bềnh, Sơ Sênh cảm thấy trong lòng cực kỳ nhẹ nhõm.
Cô lắc lắc đầu từ chối, mắt vẫn dính chặt vào khung cảnh trong lành của bầu trời trước mắt.
Đột nhiên, trong tiềm thức, bóng dáng Ngạn Bách Ngôn bỗng dưng xuất hiện.
Sơ Sênh có cảm giác bản thân cô như đang trông thấy anh, kề cận bên anh.
Quái lạ!
Cô đưa tay vỗ nhẹ lên đầu, để cho những hình ảnh về Ngạn Bách Ngôn lu mờ dần đi.
Trải qua bốn tiếng ngồi máy bay, cuối cùng hai người cũng đặt chân tới nước Mỹ xinh đẹp.
Lã Hinh giúp Sơ Sênh kéo hành lý.
Ở sân bay đã có người của anh chờ sẵn, nhanh chóng đưa họ đến điểm hẹn.
Ngạn Bách Ngôn cũng chỉ theo cô tới sân bay, sau đó lại lặng lẽ ngồi chờ chuyến bay về nước cất cánh chỉ sau vài tiếng nữa.
Có lẽ, anh tiễn cô đến đây là đủ.
Đất nước này là thế giới mới của cô, anh không dám can thiệp nữa.
- Sơ Sênh, đừng để anh trông thấy em thêm bất kì một lần nào nữa.
Vì lần sau gặp lại, anh không dám chắc bản thân sẽ để em đi dễ dàng như ngày hôm nay!
................................
Bốn năm sau.
- Mami, con không muốn đi máy bay.
Con muốn cùng cha Hinh ngồi tàu lửa kìa!
- Đúng vậy, mami yêu dấu.
Người không thương chúng con một chút nào cả!
Hai đứa nhóc tóc cắt trái đào, khuôn mặt bụ bẫm giống hệt nhau, liên tục lăn đùng ra đất, khóc lóc ăn vạ, thỉnh thoảng còn quay sang bám chặt bắp chân mẹ mà la lối om sòm.
Sơ Sênh đứng bên cạnh mà nhìn chúng bất lực, thở dài đầy ngao ngán.
- Lúc mang thai hai đứa, mẹ thà đẻ ra quả trứng còn hơn!
- Haaa, Sơ Sênh! Hay là chúng ta chiều theo Quả Mận và Quả Đào, đi tàu hỏa để tiện ngắm phong cảnh!
Lã Hinh vừa lúc đem nước uống tới, chứng kiến cảnh tượng hài hước này, không nhịn được liền bật cười ha hả.
Bốn năm qua anh ở bên cạnh Sơ Sênh, giúp cô chăm sóc hai bảo bối nhỏ này, mặc định trong đầu đã coi chúng như là con ruột của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngạn Thiếu Truy Thê tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngạn Thiếu Truy Thê, truyện Ngạn Thiếu Truy Thê , đọc truyện Ngạn Thiếu Truy Thê full , Ngạn Thiếu Truy Thê full , Ngạn Thiếu Truy Thê chương mới