Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Lâu Độ về rồi, tinh thần và cảm xúc của Trì Cảnh hồi phục về trạng thái bình thường. Dù vẫn không có pheromone của người yêu, nhưng chỉ cần anh ở trước mắt, Trì Cảnh đã cảm thấy yên tâm vô cùng. Sau khi tiêm hai mũi, trạng thái của Trì Cảnh đã khá hơn nhiều. Sáng sớm mới ngủ dậy, cậu đã đến phòng bệnh của Lâu Độ, nhìn anh qua một lớp kính. Kể cả xử lí công việc cậu cũng làm trên chiếc bàn nhỏ ở trong phòng của Lâu Độ. Những vấn đề giải quyết sau cuộc tập kích được Lâu Vũ Bằng và Nghiêm Tư Bách giải quyết rồi, cậu chỉ cần xử lí công việc của mình và Lâu Độ mà thôi.
Ninh Chu, trợ lí của Lâu Độ, cũng bị thương trong cuộc tập kích này, bị đạn lạc bắn vào ngực, có lẽ hôm nay sẽ tỉnh lại. Trì Cảnh bị Giải Lan Chu giám sát ăn cơm trưa xong thì nghe tin Ninh Chu tỉnh, cậu lập tức đến thăm.
...
"Em đừng cử động."
"Tôi không cần anh, anh gọi y tá đến đây đi."
"Có chỗ nào của em mà tôi chưa thấy đâu? Làm mình làm mẩy gì nữa chứ?"
"Tôi đâu có..."
"Khụ." Trì Cảnh hắng giọng, gõ cửa phòng bệnh: "Tôi có thể vào không?"
Người ở trong phòng khẽ nén tiếng kêu kinh ngạc, sau đó là một loạt âm thanh loạt xoạt. Hai phút sau, cửa phòng bệnh mở ra. Trì Cảnh ngẩng đầu nhìn Alpha cao lớn, anh tuấn mặc quân trang trước mặt mình: "Anh?"
Nghiêm Tư Bách nhướn mày: "Lâu Độ không nói với cậu à?"
Trì Cảnh lắc đầu.
"Cậu ta cũng kín miệng phết đấy." Nghiêm Tư Bách hết sức hài lòng với việc Lâu Độ còn giữ bí mật với cả bà xã của mình. Hắn nói ngắn gọn với Trì Cảnh: "Ninh Ninh được tôi nuôi từ nhỏ, sau này phát hiện ra mình thích em ấy, bây giờ đang theo đuổi."
Trì Cảnh thầm nghĩ, không phải Lâu Độ kín miệng đâu mà anh ấy chẳng thèm nói chuyện nhảm về anh thì có. Trì Cảnh lạnh lùng gật đầu: "Ừ, tôi đến thăm cậu ấy."
Nghiêm Tư Bách dẫn đường, để Trì Cảnh vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại. Ninh Chu nằm trên giường bệnh, đầu giường hơi được nâng lên, nhìn vô cùng ngay ngắn đoan trang, không hề có vẻ hung dữ khi tranh cãi với Nghiêm Tư Bách như ban nãy: "Phu nhân."
"Ừ."
"Anh làm sao thế?" Ninh Chu thấy Trì Cảnh ngồi trên xe lăn, trợn tròn mắt lên.
"Không sao, tôi có thai rồi. Thời gian trước đó Lâu Độ không có ở đây, cơ chế sinh lí bị ảnh hưởng nên mấy hôm này phải ngồi xe lăn, giảm thiểu vận động."
Ninh Chu: "!!!"
Trì Cảnh: "?"
"Chúc mừng anh!"
Trì Cảnh gật đầu một cách mất tự nhiên, rồi hỏi thăm mấy câu về thân thể Ninh Chu. Hai người nói chuyện một hồi. Lát sau, nhắc đến chuyện Bộ Chính trị, Trì Cảnh tóm tắm ngắn gọn vài câu, dặn Ninh Chu phải chú ý dưỡng thương, có đoàn trợ lí hỗ trợ, Trì Cảnh có thể giải quyết công việc được.
"Vâng, đợi mấy hôm nữa tôi xuất viện rồi sẽ về giúp anh."
"Em cứ nghỉ ngơi đi đã." Nghiêm Tư Bách đột nhiên lên tiếng: "Chưa đủ một tháng thì đừng hòng ra viện."
Trước mặt Trì Cảnh, Ninh Chu không dám đấu khẩu với Nghiêm Tư Bách. Vừa rồi Trì Cảnh nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ, cậu chàng sắp xấu hổ đến mức tự sát luôn rồi. Mãi mới đá sang chuyện khác cho đỡ ngượng thì tên Nghiêm Tư Bách này lại lắm mồm. Cậu lườm Nghiêm Tư Bách: Đừng có nói nữa!
Trì Cảnh thấy hai người họ liếc mắt đưa tình, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, quay lại bên cạnh Lâu Độ.
Qua vài ngày theo dõi, sau khi xác nhận tình trạng Lâu Độ đã ổn định, mọi người cùng nhau về Sao Thủ đô, vào Bệnh viện Số 1 dưới sự giám sát và bảo vệ nghiêm ngặt nhất. Trì Cảnh nghỉ ngơi mấy hôm xong, cơ thể cũng hồi phục kha khá. Không còn tấm kính ngăn cách, cậu có thể cận kề Lâu Độ hơn, đón nhận chút pheromone nhàn nhạt của anh. Bao nhiêu thấp thỏm lo âu trong sinh lí và cả tâm lí của cậu đều được xoa dịu. Tuyến thể khô cạn cũng cảm thấy thỏa mãn dù pheromone của người yêu vẫn nhạt nhòa lắm.
Ban ngày, Trì Cảnh cố ở bên Lâu Độ, chỉ khi buộc phải rời khỏi bệnh viện mới đi một lát. Buổi tối, cậu nằm trên chiếc giường kê bên cạnh, nhìn anh không rời. Nếu không phải sợ đè lên chân Lâu Độ, Trì Cảnh thực sự chỉ muốn được rúc vào trong lòng anh say ngủ thôi.
Ngày qua ngày, Lâu Độ vẫn không tỉnh lại. Ngay cả Giải Lan Chu cũng thấy sốt ruột, lúc đến thăm Lâu Độ, hàng lông mày cứ nhíu chặt lại.
Chiều hôm nay, lúc đến thăm, Giải Lan Chu con xoa đầu Trì Cảnh, lo lắng nói: "Sao thằng bé vẫn chưa tỉnh? Lẽ nào biết chân mình tàn phế rồi nên không chịu nổi sự thật phũ phàng này?"
Trì Cảnh chớp chớp mắt: "Dạ..." Có khi thế thật.
Giải Lan Chu thở dài, chọc chọc vào vết thương trên trán Lâu Độ, nói vô cùng nghiêm túc: "Khi nào nó tỉnh lại thì sắp xếp cho nó phẫu thuật xóa sẹo. Bị hủy dung thế này thì càng không sánh được với con."
"... Vâng."
Giải Lan Chu bật cười, xoa đầu Trì Cảnh: "Hôm nay con có thấy khó chịu ở đâu không? Bé con có ngoan không?"
Bạn đang đọc bộ truyện Ngày Đêm Khát Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngày Đêm Khát Tình, truyện Ngày Đêm Khát Tình , đọc truyện Ngày Đêm Khát Tình full , Ngày Đêm Khát Tình full , Ngày Đêm Khát Tình chương mới