Sớm mai ngoài cửa sổ trong vắt báo hiệu trời trong nắng ráo, không còn âm u như hôm qua, ánh sáng xuyên qua rèm cửa mỏng manh rọi vào phòng.
Hôm qua không tắt tivi, kênh điện ảnh đã chiếu suốt đêm không nghỉ đang phát một bộ phim tài liệu về nghệ sĩ piano nào đó, nhạc nền là bản nhạc piano chậm rãi vang lên theo từng thước phim.
Lạc Hải cúi đầu nhìn tư thế ngủ của người trong lòng, lần đầu tiên cảm thấy kinh dị, thậm chí sự kinh dị ấy còn lấn át cảm giác tê tay, hai thằng con trai ngủ như thế này thật sự rất...
Hắn cựa mình thử rút người ra mà không làm Kiều Kinh Ngọc thức giấc nhưng hơi khó, Kiều Kinh Ngọc quấn hắn chặt cứng, đầu tì trước ngực hắn, tay chân thì quặp lấy hắn.
Lạc Hải nhích người nhưng vô ích, chưa dịch được Kiều Kinh Ngọc ra đã phát hiện thằng em mình ngóc đầu dậy.
Thật ra ở tuổi của hắn, sáng sớm dù ít dù nhiều cũng có một chút cảm giác, song bình thường không cần để ý vì nó sẽ tự xìu.
Nhưng hôm nay ôm Kiều Kinh Ngọc trong lòng làm hắn cực kỳ chột dạ, nhớ lại chuyện trong phòng tắm hôm qua thì càng chột dạ hơn, hắn cảm thấy vô cùng có lỗi với Kiều Kinh Ngọc.
Chột dạ cộng thêm áy náy, Lạc Hải nhăn nhó vén chăn định ngồi dậy, mặc kệ có làm Kiều Kinh Ngọc tỉnh giấc hay không.
Kiều Kinh Ngọc bỗng nhúc nhích chân, thúc đầu gối vào chỗ đó của hắn. Lạc Hải hít sâu, suýt không kìm được tiếng rên bật ra khỏi cổ họng.
Lần này Kiều Kinh Ngọc cũng dậy, cơ bắp toàn thân Lạc Hải căng chặt cứng ngắc khiến cậu không thoải mái, gối đầu kiểu gì cũng khó chịu nên tỉnh mất.
Kiều Kinh Ngọc mở mắt trông thấy một màu da, cơ bụng từng múi rõ ràng khiến cậu ngơ ngác, sau đó giật bắn xém nhảy bật lên.
Trời ơi chuyện gì đây! Trí nhớ của cậu chỉ đến lúc xem phim với Lạc Hải, sao mà vừa tỉnh dậy đã thế này?
"Dậy rồi?" Giọng Lạc Hải hơi khàn, cảm giác có phần khác bình thường.
Kiều Kinh Ngọc gãi đầu, hơi kinh ngạc vì mình suýt dùng từ "gợi cảm" để miêu tả bạn cùng giới tính.
"Chuyện... chuyện gì vậy?" Cậu lúng túng lấy tay chân ra khỏi người Lạc Hải, lúng túng hơn là lúc cậu rụt chân về, đầu gối lại sượt qua thằng em của hắn.
To lắm, còn cứng nữa.
Kiều Kinh Ngọc đờ đẫn một giây mới hiểu ra mình vừa cọ vào gì, mặt lẫn cổ đỏ bừng, vội vàng kéo giãn khoảng cách với Lạc Hải.
Lạc Hải không nói gì, gần như nhảy xuống giường đi vào phòng tắm ngay khi cậu tách ra, thậm chí có thể nói là hơi bối rối.
Kiều Kinh Ngọc còn có thể nhìn thấy quần xà lỏn kiểu người già của hắn sắp bị căng rách, không hiểu ra sao cả.
Tiếng nhạc trong phim tài liệu trên kênh điện ảnh không ngừng vang lên, giai điệu dễ nghe xoa dịu tâm hồn.
Kiều Kinh Ngọc được nuôi dạy trong môi trường lịch sự nhã nhặn phải thúc giục mình quên đi mọi chuyện sáng hôm nay, nhưng tiếng nước róc rách muốn đậy càng lộ trong phòng tắm cũng không át được tiếng th.ở dốc kìm nén của Lạc Hải...
Cậu không thể không chửi thề lần nữa, sao nhà nghỉ tồi tàn này cách âm kém quá vậy!!
Kiều Kinh Ngọc ngồi trên giường nghiêm túc xem phim tài liệu một lúc, thật ra cậu rất thích phim tài liệu, song lúc này bất kể ép bản thân ra sao cũng không thể tập trung vào phim, đầu óc toàn là xúc cảm khi đó.
Cũng không biết qua bao lâu, nhạc nền trong phim tài liệu đã đổi mấy lần, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.
Không thể không nói lần này Lạc Hải thật sự hơi lâu.
Lạc Hải sa sầm mặt bước ra, trán nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi, không hề nhìn ra hắn vừa làm chuyện tự lấy lòng mình.
Thật ra hắn không có nhu cầu quá cao về chuyện này, bình thường đều giải quyết qua loa, tóm lại sẽ không dùng quá nhiều thời gian, nếu nói sướng thì cũng có, nhưng sướng về sinh lý nhiều hơn chứ không phải tâm lý. Tuy nhiên không biết vì sao hôm nay lại lâu thế...
Kiều Kinh Ngọc nói: "Tớ đi đánh răng rửa mặt."
Cậu chui tọt vào phòng tắm, định bụng trốn tránh sự bối rối khi hai đứa ở riêng với nhau.
Giây phút cửa phòng tắm đóng lại, thái dương Lạc Hải giật giật, cảm thấy không ổn lắm.
Kiều Kinh Ngọc cầm bàn chải vừa đánh răng vừa khịt mũi ngửi quanh phòng tắm. Vẫn cái mùi kỳ lạ ấy, hôm qua đúng là mùi này, sao hôm nay còn đậm hơn?
Cậu ngửi mãi ngửi mãi rồi chợt nhận ra gì đó... Trong phút chốc cảm thấy mình bất ổn.
Vậy là tối qua Lạc Hải ở trong đây...
Kiều Kinh Ngọc kịp thời dừng suy nghĩ.
Vệ sinh cá nhân xong, Kiều Kinh Ngọc thấy Lạc Hải cởi t/rần cầm máy sấy tóc sấy áo phông hồng nhạt giúp mình, khung cảnh đầy ắp hơi thở cuộc sống khiến Lạc Hải trông có vẻ "đảm đang" theo một kiểu khác.
Thấy cậu đi ra, Lạc Hải đưa áo cho cậu: "Chắc cũng khô rồi đấy, cậu mặc đi, tôi đi trả phòng."
"Ừ." Kiều Kinh Ngọc gật đầu.
Lạc Hải mặc áo rồi đi xuống tầng.
Kiều Kinh Ngọc vừa mặc đồ xong chuẩn bị đi xuống theo thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu ra mở cửa, Lạc Hải lại quay về, sau lưng là chủ nhà nghỉ - chị gái tóc xoăn hôm qua. Chị chủ nói: "Chị kiểm tra đồ dùng trong phòng."
Đồ dùng trong phòng? Kiều Kinh Ngọc ngơ người chốc lát mới nói: "Bóc hai hộp mì, một chai nước khoáng to."
Chị chủ thành thạo công việc, đồ đạc trong phòng để ở đâu đều nắm rõ, chưa kéo ngăn tủ đã trông thấy hộp Dorex bị bóc ra nằm trên bàn và một cái Kiều Kinh Ngọc nghịch vứt trong thùng rác...
"Cái này cũng tính phí." Chị chủ chỉ vào thùng rác, còn rất bất ngờ: "Chỉ dùng một cái à? Đống còn thừa hai đứa có thể mang về."
"Ơ... Em..." Kiều Kinh Ngọc đỏ mặt tía tai, biết chị chủ nhầm to nhưng không biết giải thích ra sao, nhìn Lạc Hải như cầu cứu.
Chị chủ cũng không nhiều lời, nhà nghỉ của chị cách trường cấp 3 Sơn Nam không xa, thường xuyên có mấy đôi chim cu đến thuê phòng, chị gặp nhiều nên cũng chẳng lạ. Chẳng qua hai đứa hôm nay đều đẹp mới làm chị chú ý hơn, em gái da trắng bóc, tóc xoăn ngắn sành điệu, dáng cũng cao ráo, chỉ là giọng hơi giống con trai.
Kiều Kinh Ngọc đặt hai tay lên thanh vịn, không nhịn được phì cười: "Màu này giống như ngai vàng ấy nhỉ, tớ có cảm giác mình đăng cơ."
Cậu vẫy tay gọi Lạc Hải: "Tớ phát hiện khung tay vịn còn có một chức năng ẩn."
"Gì?" Lạc Hải xích lại gần.
Kiều Kinh Ngọc nói nhỏ ra chiều thần bí: "Lúc táo bón có thể bám tay vịn để rặn."
"..." Lạc Hải nhìn cậu, nét mặt một lời khó nói hết hệt như táo bón.
Điện thoại trong túi đổ chuông, Kiều Kinh Ngọc vừa cười vừa lấy ra, thấy mẹ gọi thì chợt hồi hộp.
Sau khi cậu bỏ đi, mấy ngày đầu bố mẹ gọi cháy máy nhưng cậu không nghe cũng không gọi lại, về sau bố mẹ không kh/ủng bố điện thoại cậu nữa, có lẽ đã nối được đường dây tình báo là bố Trần Gia, có thể nắm bắt tình hình của cậu thông qua người khác.
Kiều Kinh Ngọc đứng dậy đi ra sân, ngồi dưới gốc cây lựu nghe máy, ống nghe vang lên giọng của Kiều Trân:
"Kiều Kiều."
Hình như không ngờ cậu sẽ nghe máy, giọng mẹ không bình tĩnh như thường ngày mà có chút bất ngờ.
Nghe thấy giọng mẹ, trong lòng Kiều Kinh Ngọc tràn ngập cảm giác tủi thân, sống mũi cay cay: "Mẹ."
"Kiều Kiều, con ở đấy vẫn tốt chứ?"
"Nhớ nhà chưa?"
Hôm qua Kiều Kinh Ngọc còn kêu nhớ nhà với Lạc Hải mà hôm nay vẫn mạnh miệng: "Rất tốt ạ."
Sau đó bất kể Kiều Trân hỏi gì cậu cũng nói "rất tốt", nghĩ thầm dù sao có tốt hay không cũng chẳng người nào quan tâm, cậu là nhóc con không ai thương không ai yêu.
Kiều Trân đành nói việc nghiêm túc: "Kiều Kiều, mẹ dọn ra ngoài rồi, chuyển đến căn hộ lớn của nhà mình ấy, như thế khi nào con đi học sẽ tiện hơn."
Kiều Kinh Ngọc ngẩn người, mấy giây sau mới phản ứng được: "Sao lại... vội thế mẹ?"
Giọng cậu run run như có thứ gì chặn trong cổ họng làm cậu nghẹn lại. Đến tận bây giờ cậu mới cảm thấy chuyện ly hôn của bố mẹ là thật, mẹ dọn đi rồi, sau này gia đình ba người của họ không thể sống cùng nhau nữa.
Vì cậu bướng bỉnh bỏ đi nên đã bỏ lỡ thời gian cuối cùng cả nhà sống bên nhau.
Kiều Trân giải thích với cậu: "Ban đầu bố con bảo để bố chuyển đi, nhưng mẹ cảm thấy nhà cũ gần đơn vị của bố con hơn, mẹ cũng muốn đổi môi trường mới, cho nên dọn đi."
"Nhà có sẵn, thuê nhân viên dọn dẹp quét dọn qua là vào ở được, mỗi tội chuyển nhà hơi phiền, thu dọn từng đồ một lâu lắm. Bây giờ mẹ chuyển sang trước, bao giờ con về nhà mới cũng dọn xong."
"Còn bố thì sao? Bố ở một mình ạ?" Kiều Kinh Ngọc miết đường vân bàn cờ trên bàn đá, đầu ngón tay trắng bệch.
Con sông chia bàn cờ làm hai nửa, giống như bố mẹ cậu hiện giờ.
Kiều Trân nói: "Bố con đồng ý với sắp xếp của mẹ, nhân viên dọn dẹp và công ty vận chuyển đều là bố tìm giúp."
Kiều Kinh Ngọc hỏi: "Thế còn đồ đạc trong phòng con? Cũng chuyển đi rồi sao?"
Kiều Trân nói: "Đồ trong phòng con mẹ không động, khi nào con về thì tự dọn."
Kiều Kinh Ngọc không thích người khác vào phòng mình động chạm đồ đạc, từng món đồ nho nhỏ của cậu đều được đặt tên và có vị trí riêng, không thể sờ mó linh tinh, về điểm này Kiều Trân luôn rất tôn trọng cậu.
Điện thoại rất yên ắng, Kiều Kinh Ngọc không nói gì.
Kiều Trân biết cậu buồn bực: "Con không muốn dọn đi cũng không sao, vậy thì hai nhà đều giữ phòng cho con, con thích ở bên nào cũng được. Nhưng mẹ vẫn mong con ở với mẹ, bố con mà bận thì không chăm sóc được con."
Sau khi ly hôn Kiều Trân và Giang Bác Thần vẫn duy trì quan hệ hòa bình, con nhạy cảm từ nhỏ, đây là nguyên nhận họ cố gắng đợi con thi đại học xong mới ly hôn.
Bây giờ họ cũng cố hết sức để Kiều Kinh Ngọc cảm nhận được rằng dù họ ly hôn nhưng chỉ cần Kiều Kinh Ngọc cần, bố mẹ đều có mặt, hai bên đều là nhà của cậu.
Mặc dù quyền nuôi con thuộc về Kiều Trân, nhưng Kiều Kinh Ngọc đã mười bảy tuổi, sắp trưởng thành rồi, họ cũng hết sức tôn trọng mong muốn của cậu.
Kiều Kinh Ngọc nắm chặt điện thoại, mắt đỏ hoe: "Nhưng con không muốn xa bố mẹ, không muốn xa mẹ cũng không muốn xa bố."
"Bố mẹ cứ dứt khoát chẻ con làm đôi đi, như thế con không cần xa ai cả."
"Mẹ ơi, không chuyển nhà được không ạ?"
Giọng cậu khàn đặc, nước mắt không kìm được rơi xuống, nói như van nài cực kỳ đáng thương.
Kiều Trần nghe cậu khóc một lúc mà tim cũng thắt lại, cuối cùng đành phải nói: "Kiều Kinh Ngọc, con đừng ương bướng nữa. Con cũng không còn là trẻ con, phải học cách thấu hiểu nỗi khổ tâm của người lớn."
Con trai sức khỏe yếu nhiều bệnh tật từ nhỏ, Kiều Trân gần như luôn chiều ý con, rất hiếm từ chối con điều gì, nhưng chuyện ly hôn đau dài chẳng thà đau ngắn.
Cô nói sang vấn đề khác: "Mẹ gửi file trên Wechat cho con, con xem đi, sơ đồ mặt bằng nhà mới đấy, con xem có gì muốn thêm hay sửa không."
"Không ạ." Kiều Kinh Ngọc không xem và cũng không có tâm trạng xem.
"Thế tùy con." Bây giờ Kiều Trân không có thời gian dỗ cậu, hai sinh viên cô hướng dẫn đến tìm cô nói về luận văn: "Mẹ có chút việc, phải cúp máy đây, hôm khác gọi cho con sau, con ở đấy nhớ nghe lời bác Trần."
Điện thoại gác máy, tiếng máy bận vang lên.
Kiều Kinh Ngọc nén nước mắt trả lời nhưng đáng tiếc đã không còn người nghe. Cậu khịt mũi, ngẩng đầu nhìn hoa lựu trên ngọn cây rồi đưa tay lau mắt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!