Mấy ngày nay đều mưa liên miên, mưa to rồi lại tạnh, hôm qua trời tạnh được một ngày, nhìn thấy mặt trời sắp ló dạng, ai biết được hôm nay lại bắt đầu mưa.
Buổi tối mưa to, Diệp Tây Thành và Bùi Ninh sớm đã từ công ty về nhà tăng ca.
Một phần công việc của Bùi Ninh đã xử lý xong, lúc Diệp Tây Thành bận cô ngồi bên cạnh đọc sách.
Gần đây cô đang xem các tài liệu nghiên cứu liên quan đến Community Support Agriculture (Nông nghiệp hỗ trợ cộng đồng), đợi về sau kiếm đủ tiền, cô sẽ đi đầu tư vào mô hình trang trại này, trang trại sẽ được đặt ở bên quê cô.
Non xanh nước biếc, phong cảnh nên thơ.
Quan trọng nhất là bên đó có kỷ niệm thời thơ ấu của cô.
Diệp Tây Thành đột nhiên ngẩng đầu: “Chỗ nước mưa em hứng hôm trước, tưới hoa chưa?”
“Anh không nói suýt chút nữa em quên mất, bây giờ em đi tưới.” Bùi Ninh đi lên sân thượng lấy thùng tưới, đã qua một ngày một đêm, các tạp chất đã lắng đọng dưới đáy thùng, nước trong thùng trong suốt và sạch.
Cô múc đầy một cái thùng tưới.
Trước tiên Bùi Ninh tưới cây trong phòng khách, “Nước này giống như nước sông ở quê em vậy.”
Diệp Tây Thành đang xem tài liệu, sau khi xem xong một trang quay lại nói với cô: “Em từ chỗ nào nhìn ra?”
“Cảm giác.” Bùi Ninh nói: “Nếu như anh ở quê một thời gian dài, anh sẽ biết nước máy khác với nước tự nhiên, không phải khác biệt về bẩn.”
Nửa ngày sau Diệp Tây Thành mới nói: “Có gì khác nhau chứ?”
“Dù sao cũng không giống nhau.” Bùi Ninh dựa vào bệ cửa sổ nghĩ một lúc, “Dù sao anh cũng không hiểu.”
Diệp Tây Thành: “Đó là vì ngữ văn của em không tốt, nếu như em giải thích đơn giản phổ thông anh có thể hiểu?” Anh kí tên đóng tài liệu, ngước lên nhìn cô.
Bùi Ninh thế nào cũng không thừa nhận: “Ngữ văn của ai không tốt chứ? Không tốt mà em còn viết nhiều nhật ký như vậy? Còn viết cho anh bao nhiêu là thư?” Cô lại nhớ ra: “Hồi em học tiểu học có bài văn em viết cô giáo vô cùng khen ngợi kìa.”
Diệp Tây Thành hỏi: “Viết cái gì?”
Bùi Ninh: “Bí mật nhỏ của em.”
“Bí mật gì?”
“Quên rồi.”
Bùi Ninh tiếp tục tưới cây.
Diệp Tây Thành nhìn cô: “Liên quan đến anh à?”
“...Bớt tự luyến đi.”
Cô càng không nói, Diệp Tây Thành càng chắc chắn bài văn đó có liên quan đến anh.
Anh nói: “Lần sau về quê tìm cho anh xem.”
Bùi Ninh oán giận: “Ngữ văn em không tốt, văn em viết không vừa mắt.”
Diệp Tây Thành cười, “Tự mình biết mình.”
Bùi Ninh tức giận đi qua, hướng bình tưới vào mặt anh: “Anh nói nữa thử xem, có tin là em phun anh.”
Diệp Tây Thành: “....”
Anh vươn tay ôm lấy cô: “Vẫn còn nghĩ bản thân mình lúc 9 tuổi sao?”
“Em 9 tuổi làm sao?”
“Không vui là lại hất nước vào người anh.”
“...Nói gì vậy, em là một đứa trẻ văn minh.”
Diệp Tây Thành không nhịn được, cười ra tiếng.
Anh lấy thùng tưới để qua một bên, để cô ngồi lên chân mình: “Nếu như có cơ hội, em có muốn trải qua cuộc sống hồi nhỏ?”
Bùi Ninh: “Cùng với anh sao?”
Diệp Tây Thành gật đầu.
Bùi Ninh: “Vậy em đồng ý.”
Diệp Tây Thành hỏi tiếp: “Đến lúc đó em muốn trải qua điều gì nhất?”
Bùi Ninh nghĩ một lúc, “Cái gì cũng muốn, cùng anh đến vườn rau, tưới cây nhổ cỏ. Đúng rồi, anh có còn nhớ lúc nhỏ em dùng nước giếng giặt quần áo cho anh không?”
Diệp Tây Thành: “...” Lấy đâu ra giặt quần áo chứ, chỉ là cô thấy chơi vui, đem áo thun của anh vào chậu, loay hoay cả nửa ngày cũng không giặt xong, sau đó lấy ra đem phơi.
Bùi Ninh: “Có điều bây giờ không được trải nghiệm nữa, bên này chúng ta đô thị hóa rồi.”
Cao ốc, đường sá, sân trong được quy hoạch thống nhất, toàn bộ đều là nước máy, hầu như không có ai sử dụng nước giếng khoan.
Bùi Ninh hỏi: “Sao tự dưng anh lại hỏi cái này?”
Diệp Tây Thành chỉ vào bình tưới của cô: “Không phải là em nói nước mưa này giống với nước ở sông sao? Liền nhớ về trước kia.”
Dự án CSA đã được duyệt, tháng sau khởi công, những điều mà cô thích đại khái anh có thể giúp cô thực hiện.
Bùi Ninh hoàn toàn không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh, từ trong lòng anh đứng dậy, “Em còn bận nữa.” Sau khi tưới cây xong trong phòng khách cô đi ra sân thượng.
Một lúc sau điện thoại trong túi vang lên.
David gửi tin nhắn đến:【Mình quyết định năm nay và năm sau sẽ ở lại Trung Quốc, hoàn thành ước mơ của cậu.】
【Ước mơ? Của tôi?】
【Cậu đấy.】
【Ước mơ gì cơ?】
【Bí mật.】
Bùi Ninh vào phòng khách tưới hoa, dựa vào bàn nói với Diệp Tây Thành chuyện vừa rồi David nhắn tin cho mình, mơ hồ: “Hình như em chưa từng nhắc qua với cậu ấy ước mơ của em là gì.”
Diệp Tây Thành thuận miệng hỏi: “Vậy ước mơ của em là gì?”
“Nhiều chuyện.”
“Em nói đi.”
“Không nói cho anh biết.”
Diệp Tây Thành cũng không tò mò, trước đó anh đã xem nhật ký của cô, ước mơ thực sự không ít, mấy ngày lại thay đổi một cái.
Đang nói điện thoại vang lên, là chị họ Diệp Nhuế, chị họ theo họ Diệp của cô.
“Tây Thành, em ở đâu vậy?”
“Sao vậy?”
“Chị với Thiệu Chi Quân cãi nhau, đến nhà em một lúc.”
“Hai người không thể yên ổn trong hai ngày sao?”
Diệp Nhuế không lên tiếng.
Diệp Tây Thành hỏi: “Chị quyết định tới sao? Nếu tới em đi đón chị.”
Diệp Nhuế im lặng, đột nhiên nhớ ra bây giờ anh đang ở chung với Bùi Ninh, cuối cùng, “Đến văn phòng em đi, những chỗ khác không tiện nói chuyện.”
“Vậy chị qua đó trước đi, nửa tiếng sau em đến.”
“Vậy em nhanh lên.”
Diệp Tây Thành cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây, muốn gọi điện cho anh rể Thiệu Chi Quân, cuối cùng lại vứt điện thoại lên sô pha.
Nói với Bùi Ninh hai câu, lấy chìa khóa xe đi xuống lầu.
Mưa to, buổi tối tầm nhìn không tốt, Diệp Tây Thành lái xe đến công ty Diệp Nhuế đã sớm đến, đang ở sảnh văn phòng đợi anh.
Sắc mặt Diệp Nhuế hốc hác, ngơ ngác nhìn mấy chậu cây nhỏ trên bàn trà, đứa con ôm trong lòng đã ngủ say.
Diệp Tây Thành nhìn thấy cô ấy còn mang theo cả đứa nhỏ, sắc mặt thay đổi nhưng không nói bất cứ gì.
Diệp Nhuế ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Thiệu Chi Quân có gọi điện thoại cho em không?”
Diệp Tây Thành hỏi lại: “Anh ấy gọi điện cho em làm gì chứ?”
Diệp Nhuế mở miệng cuối cùng lại nuốt những lời đó xuống.
Diệp Tây Thành: “Chị hi vọng anh ấy tìm chị, nhưng anh ấy không tìm.”
Lời này quá chói tai, cũng chỉ có Diệp Tây Thành dám nói, một chút tức giận cô ấy cũng không có.
Diệp Tây Thành bế đứa bé, đứa bé giật mình, anh dỗ dành vỗ về đứa bé, bé lại ngủ tiếp.
“Chị đi đâu?” Diệp Tây Thành hỏi.
Diệp Nhuế trước không nói chuyện, sau đó lại nói: “Trước để bảo bối ngủ ở trong phòng nghỉ ở văn phòng em đi, em nói chuyện với chị.”
Trong tay còn ôm đứa bé, Diệp Tây Thành không lên tiếng, ôm đứa bé vào thang máy.
Diệp Nhuế thở dài, nhanh chóng vào theo.
Diệp Tây Thành sắp xếp cho cháu gái xong, trong phòng nghỉ chỉ để lại đèn tường, cùng Diệp Nhuế đi ra ngoài văn phòng.
“Đêm hôm thế này, trời thì mưa, rốt cuộc chị muốn làm gì!” Diệp Tây Thành không nhịn được mắng cô ấy hai câu.
“Tại sao chị phải làm thế!” Diệp Nhuế ngồi đối diện anh, trong lòng còn ủy khuất, “Em chỉ biết nói chị, sao em không đi hỏi anh ta đã làm ra chuyện tốt gì chứ!”
Diệp Tây Thành: “Anh ấy làm ra chuyện tốt gì trước tiên không nói, buổi tối trời lạnh, trời còn mưa to thế này, đứa nhỏ cũng ngủ rồi, chị sợ không đi qua đi lại như này hại con bé ốm sao?”
Diệp Nhuế cắn môi, nước mắt lưng tròng.
Diệp Tây Thành: “Ý kiến công việc không hợp nhau?”
Diệp Nhuế lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy lại làm sao? Không thể vì tốt cho đứa nhỏ mà nối liền lại sao? Động chút là lại cãi nhau, chị có biết là trong lòng bạn thân chị, chị có hình tượng gì không?” Diệp Tây Thành không nể nang gì.
Nước mắt Diệp Nhuế rơi xuống, “Không phải là chị không muốn nối liền, là anh ta, nói chuyện với anh ta, anh ta đều cảm thấy phiền!”
Diệp Tây Thành nhìn cô ấy: “Thế là chị tức giận, hai người lại cãi nhau?”
Diệp Nhuế không nói chuyện.
Diêp Tây Thành cũng lười thành tâm khuyên bảo, vô dụng, hỏi cô ấy: “Vậy giờ chị tính thế nào?”
Diệp Nhuế vẫn im lặng.
Diệp Tây Thành xoa lông mày, “Chị không cần nói, em biết chị muốn làm gì. Cãi nhau một trận, bỏ nhà đi, khóc một trận lại về nhà xem như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó lại tiếp tục cãi nhau.”
Anh cố ý dừng lại, “Mấy năm nay chị đều như vậy.”
Diệp Nhuế lau nước mắt: “Vậy em bảo chị phải làm sao? Hai đứa nhỏ cũng lớn như vậy rồi.” Sau đó âm thanh rất nhỏ: “Lẽ nào chị phải li hôn?”
Diệp Tây Thành: “Ngày tháng sau này của chị, hôn nhân của chị không ai có thể quyết thay chị được, những gì nên nói, nên dạy mấy năm nay em đều nói đi nói lại mòn miệng, chị không nghe còn trách ai.”
Cảm xúc Diệp Nhuế kích động: “Sao chị không nghe chứ? Là anh ta không nghe! Công ty quản lý không tốt, cuối cùng bị em thu mua sáp nhập lại, miễn cưỡng còn có đường sống, anh ta như vậy làm bố mẹ chị mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè. Còn không cho phép chị nói, chị còn chưa nói được hai câu anh ta kêu phiền, còn cau có với chị, ai mà chịu được chứ!”
Có mấy câu Diệp Tây Thành nói đến phiền: “Em đã nói với chị bao lần rồi, Thiệu Chi Quân chỉ là sở trường quản lý kinh doanh không tốt, không đại biểu cho việc ạnh ấy vô dụng, chị thấy đấy anh ấy ở trong công ty đầu tư không phải là làm không tốt? Chị đừng lấy mấy người nhà họ Diệp chúng ta ra gây sức ép chống lại anh ấy, nếu không anh ấy sẽ càng ngày càng rời xa chị.”
Những lời này anh đã nói đi nói lại bao lần nhưng Diệp Nhuế không phản ứng lại.
Diệp Tây Thành cũng lười phí lời, đứng dậy đi rót nước rót cho Diệp Nhuế một cốc, “Đến nhà em đi, dưới lầu còn một phòng trống, tạm thời chị ở đó một đêm.”
Diệp Nhuế lắc đầu.
“Đi đâu em đưa chị đi.”
Sau khi đấu tranh một lúc Diệp Nhuế nói ra một nơi.
Diệp Tây Thành tìm một cái chăn bông quấn lại cho cháu gái sau đó ôm bé xuống lầu, thang máy yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, ánh mắt Diệp Nhuế hoang mang.
Diệp Tây Thành không nhịn được, nói thêm một câu: “Hôn nhân là của chị, đừng để người nhà tham gia vào, càng tham gia càng tồi tệ, cuối cùng chỉ có ly.”
Diệp Nhuế quay mặt nhìn anh: “Em là nói chị không nên tìm em.”
Diệp Tây Thành: “Nghiêm khắc mà nói, em chỉ là họ hàng của chị.”
Diệp Nhuế hiểu rõ: “Em nói là do mẹ chị quá mạnh mẽ.”
Diệp Tây Thành không phủ nhận.
Sức mạnh của cô khiến hầu hết mọi người không chịu được, lúc đầu bà quá mạnh mẽ với hôn nhân của mình, bây giờ loại mạnh mẽ này đã thâm nhập vào hôn nhân của Diệp Nhuế và Thiệu Chi Quân.
Đưa Diệp Nhuế về, Diệp Tây Thành ngồi trong xe một lúc.
Anh không muốn quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, nhưng vừa rồi nhìn chị họ đẫm nước mắt như vậy, anh không thể xem như không nhìn thấy. Anh gọi điện thoại cho Thiệu Chi Quân, “Ra ngoài uống một ly?”
Thiệu Chi Quân: “Đang ở quán rượu, vẫn chỗ cũ.”
“Giờ em qua đó.”
Thiệu Chi Quân uống không ít, Diệp Tây Thành còn chưa đi đến gần đã ngửi thấy mùi rượu rất nồng trên người anh ấy, một mình anh ấy ở trong phòng, trong phòng không chỉ có mùi rượu mà còn có mùi nước hoa rất nồng.
“Cho cậu một ly cocktail.” Thiệu Chi Quân đem cốc rượu đặt trước mặt anh.
Diệp Tây Thành: “Em lái xe đến.”
“Haha.” Thiệu Chi Quân cười mấy tiếng, “Diệp Tây Thành, cậu đúng là hài hước.” Không cần biết là lý do gì, anh ấy biết hôm nay Diệp Tây Thành không phải là đến để uống rượu.
Anh ấy cũng không cưỡng ép.
Anh ấy ném bao thuốc và bật lửa cho Diệp Tây Thành, thuốc vẫn chưa được rút ra, là nhãn hiệu mà Diệp Tây Thành hay hút.
Diệp Tây Thành không từ chối, rút ra một điếu.
Thuốc được châm nhưng bật lửa vẫn chưa tắt, anh đưa bật lửa đến gần Thiệu Chi Quân.
“Không phải…cậu muốn làm gì!” Sau khi Thiệu Chi Quân phản ứng lại, đẩy anh ra.
Mượn ánh sáng trên bật lửa Diệp Tây Thành có thể nhìn rõ vết xước vẫn còn trên mặt của anh ấy, một vết màu trắng, chính là vết xước mà Diệp Nhuế cào lúc tiệc gia đình lần trước.
Anh nhìn về phía Thiệu Chi Quân: “Vết sẹo chưa lành, quên đau rồi?”
Thiệu Chi Quân gạt nhẹ gạt tàn, bởi vì anh vẫn luôn nhìn Diệp Tây Thành, tàn thuốc đều rơi ra ngoài.
“Được rồi, đừng nói tốt giúp cô ấy, chị cậu là người thế nào anh hiểu rõ hơn cậu.” Thiệu Chi Quân ném điếu thuốc vào trong gạt tàn, rót rượu vang đỏ.
Cả người Thiệu Chi Quân trũng xuống trên ghế sô pha, “Anh em, không phải không cho cậu mặt mũi, cậu không phải anh, anh đã phải trải qua những ngày như nào cậu không hiểu được đâu.”
Diệp Tây Thành nhìn Thiệu Chi Quân: “Con còn nhỏ, lần sau có đánh nhau, hai người xuống dưới lầu đánh, bị thương rồi tiền viện phí thuốc men em bỏ.”
Thiệu Chi Quân: “...” Cười, “Cậu đúng là thú vị.”
Anh ấy nói: “Anh không đánh phụ nữ.”
Diệp Tây Thành khẽ nhả khói, trong căn phòng lờ mờ thiếu ánh sáng không khí trầm mặc, anh nghĩ đi nghĩ lại, “Đợi qua thời gian này để chị em về tổng bộ Hoa Ninh làm việc.”
Thiệu Chi Quân giật mình: “Có ý gì?”
Diệp Tây Thành: “Hai người ở nhà cãi nhau đến công ty cũng cãi nhau, dù mối quan hệ có tốt đẹp đến đâu cũng không thể ầm ĩ được.”
Thiệu Chi Quân gật đầu, anh ấy ước gì hai người không làm việc cùng nhau, mắt không thấy tim không phiền.
Anh ấy tiếp lời nói: “Chị cậu sau khi thuyên chuyển công tác vị trí đó sẽ trống, vị trí đó cực kỳ quan trọng, trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không tuyển dụng được người, không thỏa đáng.”
Diệp Tây Thành nói với anh ấy: “Để Ninh Ninh qua đó, vừa vặn gần nhà cô ấy.”
Thiệu Chi Quân dừng lại: “Để Bùi Ninh qua?”
Diệp Tây Thành: “Ừ, lĩnh vực đó là sở trường của Ninh Ninh.”
Thiệu Chi Quân nhẹ gật đầu, đáy mắt không thấy rõ vui mừng hay tức giận, đem chỗ rượu trong ly uống cạn.
…
Diệp Tây Thành về đến nhà đã sắp 11 giờ, Bùi Ninh đã ngủ, lúc Diệp Tây Thành đè lên người cô, hormone quen thuộc ôm lấy người cô, cô bừng tỉnh: “Về rồi sao?”
“Ừ.”
Qua một lúc anh nhắc nhở cô: “Còn ba hộp.”
Bùi Ninh cạn lời nhìn anh, bây giờ mỗi ngày đều lăn lộn một lần, còn thừa không bao nhiêu bao, cô cố ý nhắc: “Về sau mỗi lần chỉ được dùng một cái.”
Diệp Tây Thành nhìn cô: “Sao em không nói chỗ thừa không cần dùng?”
Bùi Ninh tìm lý do: “Muốn tận hưởng thế giới hai người nhiều hơn.”
Diệp Tây Thành: “Đợi sinh em bé xong đưa cho mẹ anh trông, chúng ta vẫn là thế giới hai người.”
Bùi Ninh cười: “Anh muốn dùng đứa bé trói buộc em sao?”
“.......”
Thời gian sau đó Bùi Ninh bị anh chỉnh đốn rất thảm.
Bao dùng hai cái, mỗi lần một cái.
Sau khi kết thúc, Bùi Ninh nằm trên người anh không nhúc nhích, giọng khàn khàn.
Diệp Tây Thành đứng dậy tìm áo phông mặc lên cho cô, “Đi tắm.”
Bùi Ninh ngáp, lúc tắm cũng nheo mắt lại.
Diệp Tây Thành để cô dựa vào trước ngực anh, lấy vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ cho cô.
Bùi Ninh vẫn còn đang suy nghĩ về cuộc cãi vã giữa chị họ và chồng, cả đêm ngậm ngùi thương cảm, trước đây hai người tốt với nhau như vậy, bây giờ sao lại biến thành như vậy?
Cô nhìn Diệp Tây Thành: “Không biết sau này chúng ta cãi nhau sẽ như nào?”
Diệp Tây Thành: “Không phải đến lúc đó cãi nhau là biết sao.”
Bùi Ninh: “Em còn cho rằng anh sẽ nói anh nhường em, sẽ không cãi nhau.”
“Có những lúc em không phân rõ trái phải, anh nhường em cũng vô ích.”
“Được, cho dù em không phân rõ trái phải, chúng ta cãi nhau chiến tranh lạnh anh sẽ làm thế nào?”
Bùi Ninh chờ anh trả lời.
Diệp Tây Thành vẫn là nghiêm túc suy nghĩ, “Nếu như ngủ chung thì em muốn thế nào thì thế đó, anh đều nhường em. Nếu như em không cho anh ngủ trên giường thì khó nói lắm.”
Bùi Ninh: “...”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!