Dịch: Anh Đào????
Beta: Cá nhỏ????
Tưởng Vân Triệu cùng Bùi Ninh đi xa rồi Diệp Tây Thành mới thu tầm mắt lại gọi điện thoại cho Vạn Đặc: "Đợi tôi."
Vạn Đặc vừa lên xe, anh ta ra hiệu cho tài xế: "Tổng giám đốc vẫn ở phía sau."
Anh ta cảm thấy khó hiểu, Diệp Tây Thành không phải đi cùng Tưởng Vân Triệu và Bùi Ninh sao?
Diệp Tây Thành rất nhanh liền ra đến nơi, trợ lý Vạn hỏi: "Tổng giám đốc, anh đi đâu?"
"Công ty."
Tài xế lái xe rẽ sang hướng khác.
Vạn Đặc suy đoán, Diệp Tây Thành tám phần là bị Tưởng Vân Triệu và Bùi Ninh ném lại.
Lúng túng vài giây, Diệp Tây Thành hỏi chuyện công việc: "Cuộc họp điều phối dự án vào thứ hai sao?"
Trợ lý Vạn: "Vâng.
Doanh nghiệp Hi Hòa là Diêu Hi đại diện, Hạng Thị bên kia trước mắt vẫn chưa biết là ai."
Mấy lần họp điều phối gần đây Hạng Dịch Lâm đều không tham gia, đoán chừng cuộc họp vào thứ hai này anh ta cũng không tham gia.
Diệp Tây Thành không quan tâm Hạng Dịch Lâm có đến hay không đến, bởi vì cuộc họp này chính anh cũng không tham gia.
Anh lấy điện thoại ra, vốn cho rằng Tưởng Vân Triệu sẽ giải thích hai câu, kết quả là điện thoại vẫn im bặt như không có tín hiệu.
Mãi cho đến năm giờ chiều Tưởng Vân Triệu cùng Bùi Ninh mới nói chuyện xong, hiện tại anh ta không có gì làm, Bùi Ninh thì đang sắp xếp lại các tài liệu liên quan đến dự án cho anh ta.
Tưởng Vân Triệu lười nhác vươn vai: "Cô nghỉ ngơi chút đi, không cần gấp đâu chút nữa làm cũng được."
Bùi Ninh: "Tôi không mệt, đã quen rồi." Công việc trong tay chưa hoàn thành trong lòng cô luôn bận tâm, làm cộng sự với Tề Cận Châu sáu năm, cô đã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của "Tề Thị".
Tưởng Vân Triệu nói đùa: "Mấy năm này Tề Cận Châu bóc lột cô không ít, hôm nào tôi sẽ báo thù cho cô." Sau đó nói: "Cô ngày nào cũng đảm nhiệm xoay chuyển như vậy không sợ cơ thể ăn không tiêu sao?"
Bùi Ninh: "Cũng bình thường.
Sau khi hoàn thành xong một dự án tôi sẽ đi leo núi để xả stress."
Hai người câu được câu không nói chuyện, chủ đề không biết thế nào lại quay vòng tới Diệp Tây Thành, Tưởng Vân Triệu đưa tay nâng cằm: "Tôi quen Diệp Tây Thành được gần hai mươi năm rồi, tôi phát hiện càng ngày tôi càng không hiểu cậu ấy, để tôi cho cô xem cái này."
"Cái gì?" Bùi Ninh dừng gõ bàn phím.
Tưởng Vân Triệu đưa điện thoại của mình cho cô: "Cô tự xem đi."
Hóa ra là cuộc trò chuyện giữa Tưởng Vân Triệu và Diệp Tây Thành, là một tuần trước.
Tưởng Vân Triệu: 【Vì để giúp cậu, tôi đã hủy cuộc hẹn quan trọng này với người ta rồi.
Thứ bảy này cậu liền giả vờ đi công tác về, tôi đến nhà ga phía Nam đón Bùi Ninh.
Lúc đó sẽ tiện đường cho cậu đi nhờ, buổi tối chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.】
Diệp Tây Thành: 【Bớt nhàm chán đi.】
Tưởng Vân Triệu: 【Hehe.】
Bùi Ninh đem điện thoại trả lại cho Tưởng Vân Triệu, Tưởng Vân Triệu lại thở dài: "Hôm nay cậu ấy trùng hợp như vậy xuất hiện ở nhà ga phía Nam, cô nói xem ngoài việc có ý đồ riêng ra còn có lý do nào khác sao? Vốn dĩ tôi muốn cậu ấy đến nhà ga, sau đó tôi đưa cậu ta trở về là được, kết quả là cậu ta trực tiếp chạy từ Thượng Hải tới, đi cùng một chuyến với cô luôn.
Tình cảm cậu ấy đối với cô, tôi coi như là nhìn thấu, không giở trò dối trá, cho dù là trùng hợp, cậu ấy cũng không muốn có sự lừa dối xen lẫn trong đó."
Bùi Ninh đang gõ bàn phím, ngón tay cô dừng lại, phát hiện ra số mình vừa gõ bị sai...
Tưởng Vân Triệu nói tiếp: "Cô cũng hiểu cậu ấy đấy, ai cũng không thể ra lệnh cho cậu ấy, bởi vì cậu ta không coi ai ra gì, nhưng mà có người có thể làm được."
Bùi Ninh không tiếp lời, lại nói: "Nếu anh cứ nói như có này, tôi rất dễ mắc lỗi, đến lúc đó thiệt thòi vẫn là tiền của anh."
Tưởng Vân Triệu cười: "Tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của cô." Sau đó anh ta mở điện thoại và gọi điện, còn mở loa ngoài.
"Chuyện gì?" Trong điện thoại giọng nói từ tính truyền đến.
Bùi Ninh không còn cách nào tập trung được nữa, cô không ngờ Tưởng Vân Triệu lại trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu nói với Diệp Tây Thành: "Tôi với Bùi Ninh vừa bàn công việc xong, cô ấy đang ở trong phòng làm tài liệu giúp tôi, tôi mượn cớ ra ngoài hút thuốc để gọi điện thoại cho cậu.
Cậu có muốn qua đây không? Nếu như cậu qua đây, tôi sẽ nói với Bùi Ninh rằng tôi muốn cậu qua đây giúp tôi tư vấn dự án, buổi tối chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối."
Nếu như là trước đây, Diệp Tây Thành sẽ từ chối mà không cần suy nghĩ, nhưng lần này: "Ừ, giờ tôi qua."
Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Vân Triệu nhìn về phía Bùi Ninh: "Cô thấy rồi chứ? Cậu ta vẫn là Diệp Tây Thành cô gọi tới là tới.
Chuyện trước đây của hai người tôi không xen vào nữa.
Cũng may là cô với Diệp Tây Thành, đổi lại là người khác, tôi sẽ không ăn no rửng mỡ như vậy.
Bùi Ninh chân thành nói với Tưởng Vân Triệu: "Cảm ơn." Anh ta vừa nói không xen vào nữa nên cô không nói thêm gì, sau đó từ chối: "Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi, không thể đi ăn tối cùng hai người được."
Tưởng Vân Triệu: "Không sao, không sao.
Cô bận việc của cô đi, tôi đi cùng Diệp Tây Thành cũng được."
Thái độ này của anh Bùi Ninh không biết nói gì, sau khi sắp xếp lại cảm xúc, cô tiếp tục làm việc.
5 giờ 30 Diệp Tây Thành đến.
"Tổng giám đốc." Bùi Ninh chào hỏi với anh.
"Ừ." Diệp Tây Thành ngồi xuống đối diện cô, Tưởng Vân Triệu đưa tập tài liệu trong tay cho anh: "Cậu xem giúp mình, dự án này khi vận hành có gặp phải rủi ro lớn không?"
Hai người nghiêm túc nói về dự án, Bùi Ninh bên này khá bận, cô nhìn thời gian, đã 6 giờ rồi.
Thu dọn đồ đạc, Bùi Ninh nói với Tưởng Vân Triệu: "Vậy tôi đi trước đây."
Tưởng Vân Triệu nào dễ buông tha như vậy, anh ta đề xuất: "Dù sao cô cũng hẹn bạn ăn cơm, hay là chúng ta ăn cùng nhau đi, càng đông càng vui mà."
Bùi Ninh từ chối: "Hôm nay thật sự không được, để hôm khác đi, hôm khác tôi mời."
Tưởng Vân Triệu hỏi thêm: "Không phải cô mới đến Bắc Kinh sao, bạn quen trước đây sao?"
Sau một lúc đấu tranh Bùi Ninh đành nói thật: "Không phải, là hẹn hò.".
||||| Truyện đề cử: Thư Ký Thẩm: Cưới Rồi Hãy Yêu |||||
Tưởng Vân Triệu: "............." Anh ta không kịp nhìn biểu cảm của Diệp Tây Thành, đặt cốc cà phê xuống, hỏi Bùi Ninh: "Cô đang nói đùa tôi đấy sao?"
Bùi Ninh mở cuộc trò chuyện Wechat ra, đưa thời gian hẹn cùng người đó cho anh ta xem: "Tôi lừa anh làm gì chứ?"
Tưởng Vân Triệu nhìn, đm, là thật.
Anh ta ngạc nhiên: "Không phải cô vừa đến Bắc Kinh sao? Làm sao quen chứ? Quen trên trang web hẹn hò sao? Tôi nói cho cô biết, mấy trang đó không đáng tin cậy đâu."
Bùi Ninh đem mọi chuyện nói đơn giản, là bạn của bạn thân.
Tưởng Vân Triệu: "Cho dù là người quen giới thiệu cô cũng phải cẩn thận, xã hội bây giờ mà, biết mặt không biết lòng."
Bùi Ninh vẫn có ý thức an toàn: "Nhà hàng mà chúng tôi ăn nằm ngay trước cổng chung cư tôi sống, không cần bắt xe, ăn xong tôi sẽ đi bộ về."
Đã nói đến như này rồi Tưởng Vân Triệu cũng không còn lựa chọn nào khác.
Thật ra tình huống này anh cũng có thể hiểu, rốt cuộc Bùi Ninh chưa từng nghĩ qua sẽ cùng Diệp Tây Thành tái hợp.
Trước đây là cô ấy tự ti về hoàn cảnh gia đình mình, nghĩ mình không xứng với Diệp Tây Thành, kết quả là chú Diệp lại ra tay, có lẽ là đã dập tắt mọi tâm tư của cô ấy.
Cô cùng Diệp Tây Thành xa cách nhau mấy năm, trải qua bao nhiêu biến cố, nào có chuyện một câu liền vượt qua được chứ.
Lần này cô nguyện ý quay lại Hoa Ninh làm trợ lý cho Diệp Tây Thành xem ra không phải là muốn cùng Diệp Tây Thành tái hợp, chính là dùng những hành động thiết thực để Diệp Tây Thành chặt đứt mọi ý nghĩ với cô, sau đó đường ai nấy đi, từ nay mỗi người một ngả, sống cuộc đời tốt đẹp của mỗi người.
Cho dù cô chưa từng nghĩ qua mình cùng Diệp Tây Thành sẽ có kết quả gì, nhưng hiện tại cô cũng không còn nhỏ nữa, muốn kết hôn rồi.
Một người đàn ông điều kiện tốt sẽ để ý đến gia cảnh nhà cô ấy.
Điều kiện không tốt tự cô cũng cảm thấy không vừa mắt.
Người quen giới thiệu sẽ hiểu rõ nhất, điều kiện hai nhà tương đương nhau, đây có lẽ là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Tưởng Vân Triệu cầm cốc cà phê lên, chạm cốc của mình vào vào cốc của cô: "Vậy chúc cô may mắn."
"Cảm ơn anh." Bùi Ninh uống hết cà phê, đứng dậy, không quên nói với Diệp Tây Thành: "Diệp tổng, tôi đi trước đây."
Diệp Tây Thành "ừ" nhẹ một tiếng, không nhìn cô.
Đợi cô đi đến cửa, anh mới gọi cô: "Trợ lý Bùi."
Cô quay người, "Giám đốc, còn có chuyện gì sao?"
Diệp Tây Thành: "Tài liệu ngày mai cần dùng, tối nay anh sẽ gửi qua mail cho em."
Bùi Ninh không biết cụ thể là tài liệu gì, cô chỉ đáp: "Vâng."
Đợi Bùi Ninh rời khỏi phòng rồi Tưởng Vân Triệu mới gấp sổ ghi chép lại: "Bùi Ninh có quá nhiều lo lắng, cậu từ từ thôi, tôi đoán buổi hẹn hò này nhất định không thành công đâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em, truyện Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em , đọc truyện Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em full , Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em full , Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em chương mới