Nhìn một đám đứa nhỏ theo người đàn ông nối đuôi nhau mà đi ra, lại còn có người thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn ta một cái, ta cũng đều mỉm cười đáp lại.
“Nương, con biết ngày hôm qua mọi người đều lo lắng một đêm, hiện tại nữ nhi đã không sao, hay là nương cũng đi nghỉ một lát đi”.
Lúc này ta có chút lo lắng, dù sao ta không phải nguyên thân, tuy rằng hiện tại thân thể này hình như cũng có một chút trí nhớ mơ hồ còn lưu lại, nhưng cũng không có nhiều lắm, nếu nói cái gì không đúng thì sao bây giờ? Nghĩ đến đây, ta nghĩ chẳng lẽ ta cũng phải bắt chước mấy đoạn giả vờ kinh điển trong mấy truyện xuyên qua, từ từ, so với bị nghi ngờ gặn hỏi, còn không bằng giả vờ một chút....
“Nương, thật ra, thật ra chuyện trước đây, con chỉ còn nhớ được một chút, con hơi sợ, không dám nói với phụ thân, có phải con sẽ biến thành đồ ngốc không?” Ta cúi đầu xuống, sau khi nói xong mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ của nguyên thân một cách lo lắng.
“Sẽ không, Cẩn Nương của chúng ta chỉ là không nhớ được chuyện trước đây, không sao đâu, không nhớ rõ thì không nhớ rõ, có đôi khi nương cũng quên vài chuyện, con bị thương ở đầu, chờ khỏe cố gắng nhớ lại sẽ tốt thôi, cho dù không nhớ được cũng không sao.” Vị phụ nhân thoáng ngập ngừng một chút, sau đó lại nhìn ta cười an ủi.
“Không nhớ rõ cái gì, nương sẽ kể lại chậm chậm cho con nghe, Cẩn Nương của chúng ta rất thông minh nha.
Còn nhớ lúc con còn nhỏ, cha dạy Đại ca biết chữ, con cũng chạy theo học, tuy nói viết không được tốt, nhưng lại có thể nhận thức toàn bộ chữ.” Nói xong lại sờ sờ mặt của ta.
“Nương, khi đó con mấy tuổi?”
“Khi đó con còn chưa tới năm tuổi, con và Nhị đệ tuy là thai song sinh, nhưng con so với nó lại học nhanh hơn.”
Cái gì? Xem ra đời này vẫn là không trốn thoát mệnh song sinh, lại vẫn là chị em song sinh, chẳng lẽ xuyên qua cũng là vận mệnh đã định.
Chuyện này làm cho ta vẫn còn gút mắc chuyện xuyên qua này, lại bình yên mà tiếp nhận vài phần rồi, ánh mắt nhìn về phía vị phụ nhân này cũng trở nên bình thản hơn.
Vị phụ nhân này hình như cũng cảm thấy ánh mắt của ta thay đổi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta, bắt đầu chậm rãi kể chuyện của ‘ta’ thời thơ ấu: “Còn nhớ rõ...”
Trong mắt của người này vô cùng tự nhiên mà toát ra ấm áp tràn đầy, ta giống như thật sự về thời thơ ấu, có lẽ chính phần tình cảm ấm áp sâu sắc làm ta xúc động, vốn dĩ cảm thấy chuyện xuyên qua thật khó mà chấp nhận cũng dần dần biến thành có thể chấp nhận, giống như từ tận bên trong có một sứ mạnh nào đó thúc đẩy.
Có lẽ là duyên phận, nếu không trở về được, ta đành học cách bình thản mà nhận mệnh, bản thân ta cho tới bây giờ không phải là người hay than thân trách phận.
Một khi thấu hiểu sẽ cố gắng đi về phía trước, đã đến đây rồi, thì ở lại đây thôi.
Trong lòng thầm nói xem như bản thân đầu thai lại lần nữa, bây giờ chính là kiếp sau, kiếp trước là thanh niên hai mươi tám tuổi phải chạy ngược xuôi, thoáng một cái trẻ lại hơn hai mươi năm, coi như ta buôn bán lời, thanh xuân vô giá nha!
Trên mặt tuy rằng không thể hiện, trong lòng thì suy nghĩ liên hồi nhưng cũng chỉ tự mình biết, sau khi thông hiểu, dây cung trong lòng đang căng ra hết cỡ cũng dần dần thả lỏng, vừa yên tâm lẳng lặng lắng nghe lời kể dịu dàng, vừa cẩn thận đánh giá mẫu thân của mình.
( Editor: lúc này nữ 9 đã bắt đầu chấp nhận thân phận mới của mình nên xưng hô dần thay đổi, thân mật hơn nhé mí bạn).
Mẫu thân so với phụ thân có lẽ là thấp hơn tầm nửa cái đầu, dáng người thiên gầy nên nhìn có vẻ hơi gầy yếu.
Gương mặt trái xoan điển hình, một đôi mắt hạnh thật to cực kỳ thu hút người nhìn; đôi mày cong cong lại hạ nhẹ ở nơi cuối mắt, làm cả người nhu hòa, dịu dàng đi rất nhiều; khi cười rộ lên đã có vài nếp nhăn nơi khoé mắt, sắc mặt không phải thật trắng, mà dường như có chút ảm đạm.
Trang sức trên đầu chỉ một cây trâm hoa mai bằng bạc đơn giản; mặc một chiếc áo giao lĩnh* màu vàng nhạt, phối với chiếc váy màu mùa thu; đai lưng màu xanh lá trúc buộc một cái nơ bướm; phía dưới váy thoáng lấp ló mũi giày vải màu nâu nhạt có thêu hoa, quần áo trên người giống như đang lặng lẽ nói lên cuộc sống thật khó khăn.
Ta hạ quyết tâm ở trong lòng, nhất định phải làm cho người nhà của mình trở nên thịnh vượng, no ấm.
Ta sẽ không chế tạo thủy tinh gì đó, nếu nhờ vào kiến thức thiết kế nội thất chuyên nghiệp mà ta học được ở đời trước, thì cũng xem như không có năng lực gì so với đám người xuyên qua, nhưng mà, không phải có câu nói ‘cơ hội vĩnh viễn dành cho người có chuẩn bị’ hay sao, đối với việc ta sẽ thích ứng tốt cuộc sống ở nơi này, có lẽ sẽ có thể có một chút cơ hội phát triển.
Thời gian ở trong bầu không khí ấm áp dần trôi, không biết khi nào, Đại tỷ đã đứng ở bên giường nói với mẫu thân: “Nương, đồ ăn con đã làm xong theo lời nương nói, hay là nương nhìn thử một cái, đây là cơm chiều chuẩn bị cho Nhị muội, thuốc cũng nấu xong; khoảng non nửa canh giờ trước khi cha từ nhà Sử lão gia trở về, Vương đại thúc tới tìm cha đến nhà thúc ấy nói chuyện, trước khi đi cha nói nửa canh giờ nữa sẽ trở về.” Nói xong lại chỉ chỉ giỏ đựng thức ăn đặt trên bàn.
“Tốt, trước tiên con cho Nhị muội ăn cơm uống thuốc, nương đi nhìn xem, chờ cha trở về chúng ta lập tức ăn cơm.”
Lại nói với ta: “Vết thương trên đầu con còn chưa lành hẳn, đều do nương, không nhịn được mà nói nhiều, ngược lại làm ồn con dưỡng bệnh, chờ một lát nữa uống thuốc xong, con liền nghỉ sớm một chút, nương cũng sẽ không cho bọn họ vào đây phiền con nghỉ ngơi.”.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của ta, đứng dậy, nhìn thấy ta nghe lời gật gật đầu, mới vuốt vuốt quần áo đi ra cửa phòng.
Rốt cuộc là bị thương, thân thể nho nhỏ không chịu được, uống thuốc xong không bao lâu sau ta đã nằm trên giường mà ngủ.
Trong nhà chính, người một nhà đang vây quanh bàn bát tiên ăn bữa cơm chiều đơn giản, Đại nương tử lấy ra bọc kẹo mạch nha nhỏ lúc nãy phân ra, mấy đứa nhỏ ăn đến vui vẻ sau đó đều trở về phòng ngủ sớm.
Sau khi đợi bọn nhỏ đều đi ngủ, hai vợ chồng cũng trở về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Mẫu thân nằm xuống, chống tay nhìn về phía phụ thân nói: “Tướng công, thật ra hôm nay lúc chàng đi đến Sử gia, Nhị nha đầu nói với ta, giống như con bé không thế nào nhớ rõ chuyện trước kia, lúc ấy ta cũng thấy buồn một chút, nhưng sợ làm con bé sợ, liền dỗ dành con bé là không có việc gì, hiện tại nghĩ lại ta cũng có chút sợ hãi, nếu không ngày mai chàng lại hỏi đại phu, có thể có cách nào tốt hơn không.”
“Hôm nay ta đi đến gặp Tiếu đại phu, ông ấy cố ý giải thích với ta, bị thương giống Nhị nha đầu là sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Vốn là ông ấy cũng không biết đầu bị thương sẽ không nhớ được chuyện, nhưng năm ngoái có một tiểu nhị của cửa hàng tạp hoá trên trấn, lúc sắp xếp hàng hóa ở bến tàu, làm ngã vỡ hàng hóa,lúc ấy liền hôn mê, sau này tỉnh lại mọi thứ đều tốt, nhưng lại thường thường quên chuyện trước kia, lúc tốt, lúc xấu, cũng không có cái gì chắc chắn hết.
Nhị nha đầu còn nhỏ, chuyện nhớ được vốn cũng không nhiều, thân thể không sao mới quan trọng, không nhớ rõ chuyện trước kia cũng không sao.
Nàng yên tâm, con bé phúc lớn mệnh lớn, sẽ không có việc gì, nếu nàng thật sự lo lắng, ngày mai ta lại đi Tế Sinh Đường hỏi một chút nữa.” Nói xong cũng nửa ngồi dậy xoay người về phía thê tử.
“Thật ra cũng không phải là xấu, hôm nay ta đã bắt đầu kể cho con bé chuyện trước đây, con bé cứ như vậy mà im lặng nghe ta kể, giống như Đại a đầu dịu ngoan, điềm đạm như vậy, thật làm cho ta thích, lúc này nhìn mới thấy giống một đứa con gái, chỉ là trong lòng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại nói không được.” Sau khi nói xong nhíu mày nghi hoặc mà nhìn về phía trượng phu.
“Chắc là lần này bị thương nặng, con bé cũng sợ hãi, lại mới vừa tỉnh dậy, còn chưa có trở lại bình thường.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ, truyện Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ , đọc truyện Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ full , Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ full , Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ chương mới