Edit + Beta: Toả Toả
【Phó Thành, ngày mai cậu sẽ mang theo cái gì?】
Tưởng Du ngồi trên sàn nhà trong phòng, trước mặt là vài bộ quần áo cùng một cái cặp sách, cảm thấy buồn chán liền cầm điện thoại gửi WeChat cho Phó Thành.
Đợi gần nửa giờ, anh đã xem hết một vòng tin tức của bạn bè cũng không đợi được bên kia hồi âm.
Anh hơi thất vọng ném điện thoại, sắp xếp ngay ngắn quần áo đã chuẩn bị bỏ vào cặp sách.
“Tưởng Du, có muốn mang theo thuốc để phòng thân không con?” Uông Quế Nguyệt ôm thuốc đã chuẩn bị từ trước đi vào, ngồi xổm bên người con trai, đem từng vỉ thuốc đặt xuống đất.
“Dù sao cũng là ở chỗ khác, mẹ chỉ sợ con không quen với thời tiết, mang theo mấy viên Bảo tể hoàn* thì tốt hơn, còn có thuốc trị tiêu chảy và cảm cúm nữa….”
(*) Bảo tể hoàn là loại thuốc trị Đau bụng, tiêu chảy, buồn nôn, khó chịu đường tiêu hóa, khó tiêu, say tàu xe, cảm lạnh, sốt và đau đầu.
Nó là một loại thuốc không cần kê đơn.
Một lọ thuốc được lấy ra, cặp sách đều bị nhồi nhét đến mức không thể nhét thêm được thứ gì nữa.
Anh chỉ là đi sang tỉnh khác thi đấu toán học, ba ngày là về nhà, nên cũng không cần mang theo nhiều như vậy.
“Mẹ, con không thể mang theo nhiều thứ như vậy nữa đâu.” Anh thở dài, lấy ra mấy thứ thuốc không cần thiết.
Chỉ còn lại Bảo tể hoàn với thuốc cảm.
“Lỡ như con bị bệnh thì phải làm sao đây?” Uông Quế Nguyệt lo lắng nhìn con trai, bà biết Tưởng Du là người tự lập, nhưng có ba mẹ nào là không lo lắng khi con mình ra ngoài.
Tưởng tượng đến việc anh không quen với thời tiết rồi đổ bệnh, trong lòng bà lo lắng cực kỳ.
Tưởng Du bất đắc dĩ cười, ôm Uông Quế Nguyệt ngồi ở bên cạnh: “Ba ngày sau con sẽ về, mẹ đừng lo.”
“Con phải cẩn thận đấy.”
“Vâng ạ!”
Uông Quế Nguyệt ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Tưởng Du.
Anh nhìn cái cặp sách căng phồng, đỡ trán cười khẽ, đúng là tràn đầy yêu thương mà.
Tinh!
Tiếng điện thoại vang lên.
Anh giật mình đưa tay ra lấy, phát hiện là tin nhắn WeChat vội vàng mở ra.
【Quần áo.】
Câu trả lời của Phó Thành vẫn đơn giản như mọi khi, không có bất kỳ biểu tượng cảm xúc nào.
Đầu Tưởng Du tựa vào tường, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Ngay từ đầu anh đã tò mò không biết tại sao ảnh đại diện của Phó thành lại là ảnh có sẵn.
Ngay cả ID WeChat cũng là một chuỗi các chữ cái và số được tạo ngẫu nhiên.
Trong vòng bạn bè không có gì về hắn, chỉ có những tin nhắn do giáo viên ép buộc hắn trả lời.
Đơn giản và nhàm chán.
Nếu không biết đối phương, anh còn tưởng rằng đó là cụ ông cao tuổi vừa mới biết sử dụng điện thoại, vẫn còn đang ở giai đoạn nghiên cứu.
Anh nhấp vào gói biểu tượng cảm xúc, chọn một GIF phù hợp với tình cảnh tại thời điểm này.
Nhìn một lượt cũng không thấy cái thích hợp.
Anh thở dài, trực tiếp ném điện thoại xuống đất, lại bắt đầu thu thập hành lý.
Nhưng ngay khi anh vừa cầm lấy quần áo, tiếng điện thoại lại vang lên.
Tưởng Du nhìn liếc qua, là tin nhắn WeChat.
Giờ này tìm anh nói chuyện phiếm chắc chỉ có thể là Tịch Lâm, đơn giản chính là nhờ anh mang về cho cậu ta một chai rượu đế.
Sáng nay vẫn luôn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, chỗ thi toán chính là nơi chuyên sản xuất rượu đế, uống lâu sẽ có vị ngọt nên kêu anh mang về một chai.
Cho dù có thể mang rượu lên tàu sắt, anh cũng không mang.
Một học sinh cấp 3 đi mua rượu, thanh danh sẽ không tốt.
“Con trai lớn, đi tắm đi con.” Uông Quế Nguyệt đứng trước cửa, nhẹ nhàng nói.
“Dạ!”
Tưởng Du trực tiếp bỏ qua tin nhắn WeChat, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Cho đến lúc đi ngủ anh mới có thời gian mở điện thoại, một tin nhắn WeChat đã biến thành hai tin nhắn.
Dựa theo thói quen của Tịch Lâm, nếu không để ý tới cậu thì biểu tượng cảm xúc sẽ là bùng nổ.
Mở WeChat ra, hai tin nhắn chưa đọc đỏ rực, đều là Phó Thành gửi!
Hơn nữa một cái là 3 giờ trước, một cái là 1 giờ trước.
Phó Thành: 【Cậu đâu rồi?】
Phó Thành: 【Ngủ.】
Tưởng Du hối hận vỗ vỗ trán, anh đáng lẽ phải mở ra sớm hơn.
Trong khoảng thời gian này, anh thậm chí đã nhấc điện thoại vô số lần, nhưng mà không có nhấp vào WeChat.
Huống hồ anh chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Thành sẽ tìm chủ đề……
Anh vội vàng mở gói cảm xúc, gửi một cái biểu tượng cảm xúc là một chú chim cánh cụt nhỏ đang quỳ gối trên bàn giặt xin lỗi, sau lưng còn có một cây cành lá.
【Phó Thành ~】
Tin nhắn được gửi đi, anh hồi hộp chờ hồi âm.
Bạn đang đọc bộ truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghe Nói Ông Xã Thích Em, truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em , đọc truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em full , Nghe Nói Ông Xã Thích Em full , Nghe Nói Ông Xã Thích Em chương mới