Edit + Beta: Toả Toả
Phó Thành khiếp sợ nhìn Tưởng Du, cái tay kia vẫn không ngừng vuốt ve khuôn mặt của hắn.
Độ nóng bàn tay so với trên mặt còn nóng hơn, vành tai hắn dần dần đỏ bừng.
“Sao còn nóng hơn lúc nãy nữa rồi.” Tưởng Du sốt ruột nói, lòng bàn tay và mu bàn tay liên tục nóng lên.
“Không sao cả.” Phó Thành giơ tay bắt lấy tay của đối phương, chậm rãi kéo ra, nhìn lòng bàn tay dưới mắt ngẩng ngơ.
Tưởng Du nhíu mày, đem cặp sách đặt trên đầu gối, lục tìm đồ trong đó.
Cuối cùng tìm thấy thuốc và miếng dán hạ sốt trong góc cặp mà mẹ mua hôm qua.
“Cậu ăn sáng chưa?” Anh hỏi.
Phó Thành ngẩng đầu nhìn Tưởng Du rồi lắc đầu: “Không có khẩu vị.”
“Chậc!” Tưởng Du trừng mắt trách móc đối phương, lấy ra một viên thuốc cảm, ném phần còn lại vào trong cặp sách.
Anh xé miếng dán hạ sốt, nhìn Phó Thành một cái, trực tiếp nắm lấy cằm của đối phương, dán miếng dán hạ sốt lên trán.
Một cảm giác lành lạnh từ trán lan tỏa.
Phó Thành cau mày, ngoại trừ cảm giác lạnh buốt còn có nhiệt độ của người kia từ cằm truyền đến.
“Lát nữa chúng ta đi mua gì ăn đi, bụng đói không được uống thuốc, có biết không?” Tưởng Du nghiêm nghị nói.
“Ừm…..” Phó Thành gật gật đầu, dựa đầu vào ghế ngồi.
Thật ra tối hôm qua cơ thể hắn đã có chút khó chịu, vừa ho vừa thấy lạnh cả người.
Từ nhỏ khi cơ thể cảm thấy khó chịu đều là hắn tự mình đi mua thuốc hay khám bệnh.
Hôm qua sau khi uống thuốc, đang chuẩn bị đi ngủ thì tiếng điện thoại vang lên.
Là tin nhắn WeChat của hắn, đối phương hỏi hắn sẽ mang theo cái gì.
Vốn dĩ không định trả lời, nhưng mà khi hắn nhắm mắt lại đầu óc liền hiện lên.
Hắn không thể không trả lời.
Đang yên lặng nhìn màn hình, chợt hiện ra đối phương đang soạn tin, trong lòng hắn hiện lên chút chờ mong.
Nhưng mà chờ rồi lại chờ, đối phương đang soạn tin lại biến mất, WeChat lại trở nên yên tĩnh.
WeChat của hắn lúc đầu cũng là yên tĩnh như vậy…..
Cuối cùng hắn nhịn không được thế mà lại nhắn hỏi đối phương đâu rồi, tin nhắn được gửi đi, mắt hắn vẫn luôn nhìn vào màn hình nhưng cuối cùng lại giống như chìm vào đáy biển.
Thời gian trôi đi từng chút một.
Câu “ngủ” kia không biết là tự nói với mình hay là nói với anh.
Tin nhắn đã được gửi đi nhưng hắn nhắm mắt lại như thế nào cũng không ngủ được.
Những tưởng là sẽ bị mất ngủ, nhưng khi nhận được biểu tượng cảm xúc của anh, tâm trạng buồn bực đều được quét sạch.
“Phó Thành?” Bên tai hắn truyền đến tiếng kêu to.
Phó Thành từ từ mở mắt ra, thấy Tưởng Du đang tới gần, hắn giữa nguyên tư thế, lông mi nhịn không được run rẩy.
“Chúng ta xuống xe thôi.” Tưởng Du cười nói.
“Được.” Phó Thành khôi phục lại giọng điệu bình thường, đeo cặp sách lên rồi đi theo sau Tưởng Du.
Miếng dán hạ sốt trên trán lạnh lẽo, hắn dùng ngón tay chạm một chút lại bị Tưởng Du phát hiện.
“Không được lấy ra!” Tưởng Du cảnh cáo nói: “Phát sốt rất dễ gây nóng hỏng đầu, ngày mai chúng ta phải tham gia thi toán rồi, phải mau chóng hạ sốt!”
Phó Thành hạ cánh tay xuống, hai mắt lẳng lặng nhìn chăm chú đối phương: “Đó là một cuộc thi đấu cá nhân, nếu như tôi bị bệnh như cậu nói, cậu không phải sẽ giành được hạng nhất sao?”
“Cắt! Làm sao cậu biết tôi không thể đánh bại cậu? Hơn nữa, tôi càng thích quang minh chính đại thi đấu.” Tưởng Du tràn đầy tự tin nói.
Phó Thành cúi đầu, khoé miệng nhếch lên: “Được, đều nghe cậu.”
Nhà trường rất coi trọng cuộc thi toán này, cố tình bao một chiếc xe buýt làm phương tiện di chuyển.
Có thể cho học sinh không gian để nghỉ ngơi và tránh đông người chen chúc trên tàu sắt.
Nhiều học sinh tham gia cuộc thi đứng gần xe buýt đang cầm bài thi trên tay để ôn tập.
Nhâm Phi Chu đến đây với tư cách là người phụ trách, cầm danh sách điểm danh từng người một.
“Phó Thành, sao đột nhiên em lại phát sốt thế?” Nhâm Phi Chu lo lắng hỏi.
Bạn đang đọc bộ truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghe Nói Ông Xã Thích Em, truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em , đọc truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em full , Nghe Nói Ông Xã Thích Em full , Nghe Nói Ông Xã Thích Em chương mới