Edit + Beta: Toả Toả
Thỉnh thoảng trong khuôn viên trường vang lên tiếng học sinh đọc to, từ chỗ Tưởng Du ngồi có thể nhìn thấy tình hình trong lớp học đối diện.
Cậu học sinh bị kêu tên đau khổ đứng lên, nhìn bài toán trên bảng đen, vò đầu bứt tóc, vẻ mặt mờ mịt không biết gì.
Giáo viên bên cạnh cầm sách khoác tay, yêu cầu cậu ngồi xuống.
Lớp học lại bắt đầu lần nữa.
“Tưởng Du ——”
“Hả ơi?”
Tưởng Du định thần lại, nhìn về phía Phó Thành.
Phát hiện gương mặt mệt mỏi cùng mí mắt bị thâm đen của hắn.
Đêm qua hắn thức khuya?
Trong suy nghĩ của anh, Phó Thành là một học sinh trung học sống theo sinh hoạt của người già, đi ngủ lúc 10 giờ tối, cuối tuần không ra ngoài mà ở nhà đọc sách luyện chữ.
“Cậu cũng biết tôi có một người ông nội trên danh nghĩa.” Phó Thành nhàn nhạt nói, lúc nói đến ông nội của mình trong mắt hắn không có bất kỳ cảm xúc gì, như thể đang nói về một người xa lạ.
“Là ông lão trong xe sáng nay?”
Phó Thành ngước mắt, ngẩn người: “Ừm, sáng nay không phải tôi cố tình không để ý đến cậu, chỉ là sợ ông ấy biết đến cậu, không phải chuyện tốt.”
Tưởng Du gật gật đầu, xem như đáp lại lời giải thích của đối phương.
“Lúc tôi 15 tuổi thì chuyển đến nhà của ông ấy, tuy rằng gặp nhau thường xuyên nhưng lại không thể nói được nửa câu.
Ông ấy rất nghiêm khắc, cuộc sống, học tập thậm chí là việc kết bạn của tôi ông ấy đều quản.
Lúc đầu tôi tưởng rằng đó là cách quan tâm của ông ấy, nhưng hoá ra tôi đã sớm là con cờ của ông, ông ấy không cho phép bất cứ ai làm ô nhiễm con cờ của mình.”
Nói xong lời cuối cùng, Phó Thành cười khổ đứng lên, trong mắt loé lên vẻ bất lực và bi thương.
Tưởng Du nhịn không được nhẹ nhàng chạm vào lưng đối phương, vỗ vào người hắn hết lần này đến lần khác để xoa dịu.
“Không sao, tôi quen rồi.” Phó Thành khẽ cười nói: “Công ty của ông ấy làm về bất động sản, có thể nói chi nhánh của ông ấy có ở khắp cả nước, phát triển rất mạnh.
Nhưng cũng chính vì phát triển quá nhanh, bên cạnh ông lại không có người thích hợp để thừa kế, nên đã đem cái ý niệm chết tiệt đó đánh lên người tôi……”
Hắn chuyển mắt, hơi ngả người ra sau, tầm mắt lướt qua những đám mây trắng trên bầu trời.
“Tôi từng nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ấy khi lớn lên, nhưng không ngờ còn chưa kịp trốn đã bị bắt lại rồi.”
Tưởng Du mặt đối mặt với hắn, cố gắng nở một nụ cười: “Muốn tôi cho cậu mượn bờ vai không?”
“Hì, đôi vai nhỏ bé của cậu không thể chống đỡ được tôi.” Phó Thành lắc đầu nói.
“Thử xem!” Tưởng Du cố ý dựa vào bên cạnh Phó Thành, ngồi thẳng lưng để hắn dễ dàng tựa vào vai mình.
Phó Thành nhìn thoáng qua, từ từ ngả người lên trên.
Hắn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hương bạc hà trên người Tưởng Du, đơn giản và tươi mát, khiến người ta không khỏi muốn lại gần.
“Chuyện của nhà cậu tôi cũng không tiện xen vào, chỉ là nói về suy nghĩ trong lòng tôi.” Tưởng Du nói: “Cậu không cần phải trốn tránh mọi chuyện, mà hãy nghĩ là nên giải quyết nó như thế nào, làm thế nào để có thể làm được tốt nhất.
Ông nội của cậu bây giờ không hiểu cậu, nhưng cậu đã bao giờ nói ra suy nghĩ của mình chưa? Nếu thật sự không thể giải quyết, vậy thì đừng phản kháng nữa, hãy thử chấp nhận nó, có thể cậu sẽ thích nó.”
Phó Thành yên lặng lắng nghe, lông mi run run.
“Không thích sao?”
“Ha ha, vậy cậu thích gì?”
Phó Thành nghiêng đầu đối mặt với Tưởng Du.
“Cứ thử đi, biết đâu cậu sẽ trở thành một tổng tài đại nhân tuyệt vời đó.” Tưởng Du trêu ghẹo nói.
Phó Thành lại ngồi thẳng dậy, miệng khẽ nói: “Tổng tài đại nhân?”
“Đúng vậy.”
“Hai em học sinh đang làm cái gì đó?!” Một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau.
Tưởng Du vừa định quay đầu thì bị Phó Thành cản lại.
Hắn trực tiếp kéo tay anh chạy về phía trước.
“Ơ?” Tưởng Du ngẩn ra.
Hai người con trai ngồi bên bồn hoa tâm sự cho dù bị bắt thì cứ nói thẳng là đau bụng nên đang cần người trợ giúp là được rồi mà.
Bây giờ lại nắm tay nhau chạy trốn, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Không được chạy! Đứng lại!” Tiếng rống giận của thầy chủ nhiệm từ phía sau truyền đến, trong khuôn viên tĩnh lặng cực kỳ vang dội.
Tưởng Du bị kéo chạy không dám quay đầu lại nhìn, sợ mình sẽ bị nhìn ra.
“Phó Thành, sao chúng ta lại chạy vậy?” Tưởng Du thở dốc nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghe Nói Ông Xã Thích Em, truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em , đọc truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em full , Nghe Nói Ông Xã Thích Em full , Nghe Nói Ông Xã Thích Em chương mới