Vậy là mọi chuyện bị lộ tẩy rồi.
Lạc Dụng chính là đứa trẻ còn lại trong cặp long phụng thai năm đó Khả Phi hạ sinh mà bị thất lạc, cũng chính là ca ca ruột thịt với Cố Nhược Nhiên.
Bây giờ hắn đã quay về, trước đó còn lập đại công, hoàng thượng vô cùng vui mừng, xúc động phong làm Thành vương gia.
Tôn Từ Y không thở nổi, cố nén cảm xúc trong lòng.
Trương Từ Hiểu lại rầu rĩ, tiếc nuối thay cho cặp đôi kia.
Dần dần chàng cũng nhận ra yêu nhau mà không thể đến với nhau cảm giác sẽ thế nào.
"Nàng không cảm thấy tối nay rất kì lạ sao? Nhị công chúa cũng không thấy xuất hiện, Lạc Dụng không ra ngoài.
Có lẽ vì hai người họ không thể chấp nhận sự thật này"
"Ta không suy nghĩ đến chuyện này" Giọng Tôn Từ Y ráo roảnh
Cô ngồi lặng người, trong đó bọn họ đang vui vẻ ăn mừng nhưng bên ngoài thực chất lại không hề có chút cảm xúc vui mừng nào.
Có lẽ người tổn thương nhất là Cố Nhược Nhiên.
Tôn Từ Y luôn cảm thấy lỗi là do mình.
Nếu cô ngăn chặn sớm hơn, chuyện đã không thành ra thế này.
Cô cũng vô cùng đau khổ.
"Nàng đã biết hết mọi chuyện nên mới không muốn hai người họ ở bên nhau đúng không?"
Trước câu hỏi đầy sự tàn nhẫn, cô cũng chỉ biết gật đầu.
Thấy Tôn Từ Y trầm lặng cúi gằm, chàng biết ngay là cô đang cảm thấy có lỗi.
Chàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về thủ thỉ:
"Nàng không cần tự trách, đều do số trời cả.
Nàng có muốn ngăn cản cũng không được, đừng nghĩ đó là tại nàng nữa"
"Nhưng tất cả đều tại ta, nếu ta nhanh chóng nhận ra rồi chia rẽ hai người họ thì mọi việc cũng không tồi tệ thế này" Tôn Từ Y nắm chặt áo choàng của Trương Từ Hiểu mà thều thào tự trách
"Ta đưa nàng quay về, bây giờ Lạc Dụng không muốn gặp ai đâu"
Trương Từ Hiểu dìu phu nhân đứng dậy, cả hai cùng quay về lều của mình.
Bên trong quả nhiên ấm áp hơn, không có gió lạnh.
"Muộn rồi, nàng đi ngủ trước đi.
Ta còn phải xử lí công việc còn lại" Chàng dặn dò
"Đi sớm về sớm, đừng để bị lạnh đấy"
Sau khi Trương Từ Hiểu rời đi, Tôn Từ Y tháo trâm cài rồi chải lại tóc, cô thay y phục rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng Trương Từ Hiểu lại quay về sớm hơn dự tính:
"Ta trở lại rồi" Chàng treo áo choàng lên giá
"Sớm vậy sao?" Cô kinh ngạc
"Ở đây cũng không phải Hoàng Vệ Quân, rất nhàn đấy."
Trương Từ Hiểu ra phía sau rèm thay y phục rồi bước ra, chàng phất tay thổi tắt vài ngọn nến rồi định leo lên giường.
"Nàng bị lạnh à?" Chàng sờ tay phu nhân, vẻ mặt nghiêm trọng
Tôn Từ Y gật đầu một cái, chàng lại gần rương nhỏ lấy ra một bình rượu:
"Uống cái này sẽ thấy người ấm lên"
Cô ngửi thử thì thấy đây vốn là rượu, nghe nói lúc say có thể quên hết mọi việc cô cầm lên uống một hơi liền sắp hết bình rượu, cũng may Trương Từ Hiểu phát hiện ngăn cản kịp thời:
"Uống đủ rồi.
Mau đi ngủ đi"
"Ta muốn uống thêm mà!" Tôn Từ Y phụng phịu
"Nàng không biết uống rượu, lỡ say thì sao?"
Cô im lặng không nói gì, ra vẻ giận dỗi.
Trương Từ Hiểu nhìn qua giường thấy ở dưới gối có gì đó, chàng thò tay vào thì lại lấy ra được sổ sách của Phượng Tịch Lầu:
"Hiếm khi đi chơi mà nàng lại mang thứ này đi, trước đó nàng đã hứa với ta sẽ không lo việc làm ăn nữa mà đi săn cho khuây khỏa mà"
"Ta..." Tôn Từ Y ấp úng, cô lại trở thành người thất hứa nữa rồi.
Thấy dáng vẻ của phu nhân, chàng ngồi xuống cạnh cô, lật sổ sách ra xem:
"Vừa hay ta đang rảnh, chi bằng nàng dạy ta buôn bán thử xem, sau này có ta giúp đõ, nàng cũng đỡ vất vả"
"Được" Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, tự mình lật đến một trang giấy:"Chàng nhìn ở đây này, chỗ này là doanh thu của Phượng Tịch Lầu vào tháng trước.
Đã lãi được 549 lượng bạc...còn ở đây là..."
Những gì Tôn Từ Y nói Trương Từ Hiểu đều tập trung nghe kĩ và ghi nhớ.
Thật ra chàng chỉ muốn nắm rõ tình hình của Phượng Tịch Lầu hiện tại, làm ăn buôn bán trước đây chàng học cùng Tôn Từ Y, dù phương thức không giống nhau nhưng vẫn dễ dàng giải quyết.
Đột nhiên thấy khát nước, Tôn Từ Y đứng dậy rời khỏi giường, nhưng khi bước đi lại không chú ý vấp phải y phục, suýt thì ngã nhưng Trương Từ Hiểu nhanh chóng kéo cô lại.
Mất thăng bằng Tôn Từ Y thế nào mà lại ngồi lên đùi Trương Từ Hiểu, hai tay vòng qua cổ chàng.
Dưới ánh nến yếu ớt cả hai lại thấy đối phương có một loại mê lực đánh thức bản năng.
Ông trời chưa bao giờ công bằng cả, thế nên mới cho một số người quá nhiều ưu điểm.
Ví như nam nhân trước mắt cô đây.
Tôn Từ Y ghé sát lại môi Trương Từ Hiểu, có lẽ cô đã ngấm một chút rượu, chàng cũng không có ý định tránh.
Nhưng đúng lúc đến đoạn cao trào thì...
"Phu nhân, cô ngủ rồi sao?" Tiếng gọi của Mạnh vương truyền vào từ bên ngoài
Cô chợt tỉnh táo lại nhanh chóng rời khỏi Trương Từ Hiểu, khuôn mặt đã có chút ửng đỏ.
Chàng không khỏi thất vọng nghĩ bụng:
"Thật là...chỉ có những lúc thế này hắn ta mới xuất hiện"
Tôn Từ Y choàng áo lên rồi bước ra gặp Cố Đạt:
"Ta chưa ngủ, vương gia có việc gì sao?"
"Nhị tỷ ta gọi Trương Tướng quân, có vẻ tỷ ấy không ổn lắm, tỷ tỷ dặn cô không cần đi theo"
"Ta biết rồi"
Thế là Tôn Từ Y trơ mắt nhìn phu quân rời đi.
Cô vẫn không thể tin hành động ban nãy của mình.
Chính lúc này lại thấy trong lều của Lạc Dụng có động tĩnh gì đó.
Lạc Dụng ngồi trên giường, tâm trạng thất thường khiến Trương Thuần Ninh lo lắng.
"Huynh đã ngồi đó ngơ ra rất lâu rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước, truyện Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước , đọc truyện Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước full , Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước full , Nghịch Thiên Cải Mệnh Nam Chính Xin Dừng Bước chương mới