Người áo đen đó sợ hãi lùi về đằng sau nói. "Là lỗi của thuộc hạ, là lỗi của thuộc hạ. Thuộc hạ thật đáng chết mà."
Thanh niên nghiêng đầu nói.
"Không phải lỗi của ngươi chỉ là hắn ta quá mạnh mà thôi."
Đom đóm chập chờ, ánh sao chiếu xuống mặt hồ. Xiên thẳng vào mũi kiếm của nàng. Đại sư huynh nhìn vào khói đen một lúc rồi mới nhận ra Uyển Như đang nhìn hắn một cách khó hiểu. Luân Bằng nói.
"Cũng muộn rồi, sư muội đi ngủ đi."
Uyển Như hiểu chuyện ngoan ngoãn đi ngủ mà không nói gì nữa.
Nàng về phòng, đột nhiên có một con mèo vàng ở đâu ra lại ở trên giường nàng. Nàng không chút dè dặt đi đến nhắc bổng con mèo cười nói.
"Không biết ngươi ở đâu ra nhưng ngươi dễ thương quá."
Ôm nó vào trong lòng vuốt ve nói.
"Giờ muộn rồi không thể đi xin sư phụ được. Vậy ta sẽ cho ngươi ngủ cùng ta nha."
Mắt con mèo sáng quắc trong màn đêm, bàn tay nó từ từ chạm vào mũi nàng, trông rất dễ thương khiến nàng không kìm được ôm chặt lấy nó rồi nằm ào xuống giường nói.
"Ngủ với ta nha, cho bớt cô đơn được chứ?"
Mắt con mèo từ kiêu diễm trở nên long lanh đến lạ thường. Màu chu sa ánh trong đôi mắt vô tình ấy. Móng vuốt của giơ lên nhưng nàng lại quay người động đậy khiến con mèo không thể động thủ gì. Sau đó nàng hôn vào lên trán của con mèo vàng.
Một lúc sau nàng đã đi sâu vào giấc ngủ. Tiếng cọt kẹt mở cửa, đại sư huynh mặt đằm đằm sát khí đi đến chỗ nàng.
Nhấc con mèo ra thì bị một thanh kiếm đào chĩa vào mình.
"Đại sư huynh làm gì vậy?"
Mắt của Uyển Như hiện lên ánh đỏ nhập nhòe. Đại sư huynh lẩm bẩm.
"Thuật điều khiển."
Luân Bằng không ngần ngại mà rút kiếm ra đấu tay đôi với Uyển Như. Lạ kì thay Uyển Như rất mạnh mỗi lực vung tay đều chí mạng. Nhưng đối với đại sư huynh tất cả chỉ là võ mèo cào. Nàng tấn công Luân Bằng phòng thủ cho đến khi nàng vung kiếm ngang thì đại sư huynh uốn cong dùng tay chống đất đẩy chân đá kiếm của nàng và giơ kiếm kề cổ nàng.
Con mèo định chạy thoát nhưng đã bị trận địa của đại sư huynh ngăn lại.
Luân Bằng lôi từ áo ra một viên dược đan ép nàng uống. Uyển Như ngất lịm đi trong vòng tay của đại sư huynh.
Sáng hôm sau nàng quờ quạng xung quanh không thấy con mèo đâu liền bật dậy tìm kiếm.
Đại sư huynh đi vào nói.
"Sư muội đang kiếm con mèo đó sao?"
Nàng bất ngờ hôm qua nàng chỉ nhớ là mình ôm con mèo ngủ chưa hề nói cho đại sư huynh.
"Sao sao huynh biết vậy?"
"Nó là miêu tà."
Nàng bất ngờ hoảng hốt nói.
"Cái gì? Miêu tà sao?"
Đại sư huynh quay người bảo.
"Chúng ta phải lên đường đến Tam Đài rồi. Vừa đi ta sẽ phổ biến cho sư muội vài kiến thức."
Mọi người cũng đã chuẩn bị đồ từ hôm qua nên ai cũng nhanh chóng không chậm trễ một bước để đến đó. Họ phải đi xuống núi mới có thể đi xe ngựa được. Nàng vẫn nhớ đến câu nói vừa nãy của đại sư huynh thắc mắc.
Bạn đang đọc bộ truyện Nghiệt Lệ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghiệt Lệ, truyện Nghiệt Lệ , đọc truyện Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ chương mới