Lúc này tất cả các tế bào thần kinh của nàng mới khởi động liền hoảng hốt đẩy Thanh Yên, nhìn thiếu nữ trước mặt kinh ngạc nói. Hỏi lại. "Thật sao?"
Thanh Yên gật gật đầu mặt cô nhìn nàng với vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Uyển Như nhìn vào không trung suy nghĩ rằng: Ông trời đúng có mắt cho ta quay về quá khứ, ta sẽ không để mắc sai lầm nữa. Lần này đến lượt ta bảo vệ mọi người rồi.
Cô mỉm cười, nhìn thấy công chúa của mình mỉm cười Thanh Yên thắc mắc hỏi.
"Công chúa có chuyện gì vui sao?"
Nàng quay sang hớn hở nói "Không có gì chúng ta đi gặp phụ vương đi."
Cô bỏ chăn ra mặc dù cả người đều ê ẩm, đau nhức nhưng nàng muốn đi gặp phụ thân mình.
Thanh Yên hoảng hốt lấy người dang tay chắn trước nói.
"Công chúa xin thứ lỗi cho nô tỳ, người vẫn chưa được khỏe đâu. Người không biết rằng mình đã ngủ 10 canh rồi đấy."
Sau đó Thanh Yên đắp chăn lại cho nàng. Nàng sực nhớ ra khi nàng mười tuổi, vô tình rơi xuống ao trong tiết trời đông lạnh giá. Cả tuần đó nàng bị phong hàn mãi mới được chữa khỏi. Nàng nghĩ: Không ngờ lại trở về ở thời điểm này?
Nàng nhẹ nhàng nhấc chăn ra, đi xuống giường nói.
"Yên cứ chuẩn bị cho ta đi, ta cần đi thỉnh cầu cha một việc."
Thanh Yên thấy hơi khó xử vì nếu để công chúa ra ngoài sẽ có thể bị phạt nhưng cô không thể cưỡng lại đôi mắt long lanh, to tròn đầy mê hoặc của công chúa được nên đã chuẩn bị cho nàng.
Bộ áo trắng tinh đã được thay bằng bộ xanh ngọc thuần thúy. Mặc dù trông khuôn mặt nhợt nhạt nhưng những bước đi vững chãi không hề hời hợt, ẻo lả chút nào.
Nàng hỏi tỳ nữ bên cạnh của cha mình, biết rằng ông đang ở Cơ Hạ thả vài con chim quý. Nàng vừa đi đến, phụ thân nàng đã sai người cầm chân, cầm tay khiêng đi. Nàng ngơ ngác nói.
"Các ngươi làm gì với bổn công chúa vậy, thả ta ra."
Những người lính thị vệ vừa khiêng cô đi vừa nói.
"Mạo phép công chúa đây là mệnh lệnh của hoàng thượng. Muốn đem cô về nghỉ ngơi. Biết cô hiếu động nên cho chúng thần khiêng cô về canh giữ công chúa."
Giờ cô mới nhớ lúc mình hồi nhỏ quậy phá khắp thành khó ai có thể dạy bảo. Hay chơi dại, thân thể nữ nhi ở trong cung thường lại dễ suy nhược, thi thoảng nàng hay ốm vặt, nó là cái cớ để quở trách do cô ham chơi mới vậy. Ốm thì ốm nhưng nàng vẫn chạy đi chơi cho bằng được.
Phụ thân của nàng mỗi lần thấy vậy nhưng không có cách nào trị được nàng. Cấm túc nàng thì nàng lừa người canh gác chạy ra khỏi cung, phạt gậy thì lại không nỡ.
Không chỉ vậy nàng lại rất lười biếng trong học tập, nội quy trong cung cũng chỉ muốn học thuộc được chục nội quy. Cầm kỳ thi họa đều không có năng khiếu. Rèn luyện mãi cũng chỉ tấu được một khúc và cũng chỉ vẽ được một con gà.
Ma ma của nàng Là Thanh Kỳ Anh luyện cô từ tấm bé đến khi tròn 16 tuổi thì mới có thể giúp nàng tài sắc vẹn toàn xứng danh là Uyển Như công chúa, mỹ nhân Cung Thành.
Nàng nghĩ thấy mình lúc đó thật quá trẻ con mà, làm cho ma ma khổ như vậy.
Nghĩ đến đó, nàng lại tưởng tượng đến cảnh ma ma từng chặn đám quân lính bảo vệ cô mà bị bọn lính đẩy ra vô tình đập vào góc bàn chết ngay tức khắc.
Tuyết đang rơi vương lai đôi lông mi dài của nàng. Ánh mắt cô nhìn khoảng không trung nói "Vân Bạch Tiếu."
***
Hồi tưởng năm mười tuổi khi chưa trùng sinh.
Uyển Như đang trèo lên một cây táo. Hái được một quả đang trèo xuống thì trượt chân ngã xuống. Nàng cứ tưởng lần này sẽ tiêu đời rồi. Nhưng có một đôi bàn tay thanh lãnh nhẹ nhàng bế lấy nàng. Nàng bất động không làm được gì ngoài nhìn người cứu giúp mình.
"Đẹp quá đi."
Khuôn mặt tuấn tú cứ khiến nàng vẩn vơ mãi một lúc đến khi tiểu sinh kia đỡ nàng xuống, thấy nàng đứng bất động liền quơ quơ tay hỏi.
"Công chúa có sao không vậy?"
Nàng thoáng giật mình, tâm trí giờ mới trở về. "Ta không sao."
Vị tiểu sinh cười hiền nhẹ nhàng nói. "Không sao là tốt rồi."
Nói xong liền quay người rời đi nhưng bị bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay áo nói "Huynh đài, chưa gì huynh đã đi thế? Ta còn chưa cảm tạ huynh mà."
Tiểu sinh quay đầu lại xua xua tay nói. "Không cần đâu."
Nàng thấy hắn lại chuẩn bị rời đi tiếp liền kéo áo lại nói. "Thế ít nhất huynh cho ta biết tên đi chứ?"
Tiểu sinh lúc này mới quay người nói.
"Ta tên Vân Bạch Tiếu.". Truyện Trinh Thám
Đôi mắt của nàng lấp lánh dưới ánh nắng chiều tà, khuôn miệng nhỏ mở nhẹ. Bạch Tiếu chắp tay hơi cúi đầu nói.
"Cáo từ."
Bạn đang đọc bộ truyện Nghiệt Lệ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghiệt Lệ, truyện Nghiệt Lệ , đọc truyện Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ chương mới