Linh hồn của Minh Kiệt dần trở nên trong suốt, nàng nghi vực nói.
"Siêu thoát?"
Nàng quay ra nhìn Bạch Tiếu đang tinh luyện. Hắn vẫn đang dồn hết tập trung vào xúc cảm.
Viên xúc hỉ cũng sắp hoàn thành nó đã có hình thù của một viên xúc cảm tròn tròn có màu vàng lấp lánh.
Trang Vân ôm Minh Kiệt vào lòng vừa xoa đầu vừa ôm ấp nói.
"Hai năm nay con đã đi đâu?"
"Con đã đi đến một nơi rất xa, giờ mới tìm được đường về. Con nhớ mẫu thân."
"Ta cũng nhớ con. Giờ con đói không?"
Cậu bé gật gật đầu, Vân cô nương liền nhanh chân đi vào trong nhà.
Minh Kiệt đi đến chỗ nàng nói. "Tiểu nhân phải đi rồi, vạn sự nhờ ân nhân."
"Còn về mẫu thân tiểu nhân xin hãy chuyển lời giúp tiểu nhân."
"Được ngươi cứ nói đi."
Minh Triệt nghiêng đầu nụ cười luôn giữ trên môi nhưng nước mắt rơi lã chã nói.
"Có lẽ phải để người đợi lâu thêm chút nữa rồi. Mẫu thân con mong người luôn luôn hạnh phúc."
Ánh sáng đằng sau Minh Kiệt léo lên rồi càng ngày lóa sáng. Bạch Tiếu nhanh chóng lấy tay che mắt cho nàng.
Ánh sáng trắng biến mất nàng mở mắt, vòng hoa cúc ở trên đất.
Trang Vân cầm một bát cơm đi ra tìm Minh Kiệt.
"Minh Kiệt đâu rồi?"
Nàng cười mỉm, ánh mắt đong đầy sự đau buồn. "Cậu bé nói lại phải đi xa lần nữa. Kêu ta gửi một lời nhắn đến cô nương."
"Nó nói gì?"
Cổ họng nàng nghẹn cứng, thanh âm đứt đoạn. " Có lẽ phải để người đợi lâu thêm chút nữa rồi. Mẫu thân... c.. con mong người luôn luôn hạnh phúc."
Trang Vân vậy mà không mảy may nghi ngờ nói. "Được rồi. Ở đây lạnh lắm hai vị nên vào trong ngủ sớm đi."
Nàng và Bạch Tiếu gật đầu, Vân cô nương rời đi vào trong nhà.
Uyển Như thấy viên xúc cảm hỉ đã hoàn thành mà vui sướng nói.
"Hay quá. Chúng ta làm được. Giờ chỉ cần người nuốt nó nữa thôi."
"Nuốt?"
Nàng gật gật đầu nói. "Người tinh luyện xong thì cần ăn nó chứ?"
Bạch Tiếu nhìn nàng rồi nhìn viên xúc cảm mân mê nó nói.
"Chuyện trăm năm không thể một mình người quyết định được. Hãy để ta suy nghĩ thêm."
"Ơ."
Hắn vậy mà không nghe nàng nói ra mà đi vào trong nhà. Uyển Như tức giận giơ tay đánh không khí để hạ giận nói.
"Không sao, nó có tác dụng khi có đủ bảy viên nên thì kêu hắn ăn sau cũng không sao."
Sáng ngày hôm sau hai người họ đã sắp xếp đồ chuẩn bị đồ để rời đi.
Vân cô nương thấy hai người vội vàng rời đi mà Trang Vân chưa kịp cảm tạ lần nào nói.
"Giờ vẫn còn sớm hai người muốn rời đi sao?"
Bạch Tiếu cười nhẹ nói. "Sắp đến sinh thần của Hạ Lan nên mới vội vã như vậy."
Uyển Như giật nảy mình, hoảng hốt nói.
"Gì cơ, sớm đến sinh thần của ta rồi á?"
Bạch Tiếu gật gật đầu. Vân cô nương nuốt tiếc rồi lại đi vào trong bếp. Nhanh chóng đi ra trên tay cầm một bọc vải nói.
"Đây là số thịt và nấm sáng nay ta đã nướng chín rồi. Cái này có thể giúp hai người ăn qua đường."
Bạn đang đọc bộ truyện Nghiệt Lệ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghiệt Lệ, truyện Nghiệt Lệ , đọc truyện Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ chương mới