Ở một căn nhà dột nát. Có một con gái cứ ngồi khóc thút tha thút thít. Tay thì bị trói bằng thân cây mây.
Bạch Tiếu ở bên cạnh cô gái còn đang ngồi gục vào cạnh giường.
Hắn mở mắt ra, thấy mình tay thì bị trói, người bên cạnh thì một cô gái kì lạ cứ ngồi khóc, thế mà hắn lại bất biến với hoàn cảnh trái ngang này.
Bạch Tiếu ngồi cựa quậy cái tay thấy hết cách cứu vãn tình hình thì lại im lặng nhìn cô gái kia.
Thiếu nữ kia cảm thấy có người nhìn mặt liền ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Đó là một cô gái trẻ đẹp nhưng đôi mắt thì đã đỏ au nước da trắng thì đã được thấm đẫm giọt nước mắt.
Trong cái căn nhà mà cũng chẳng ra nhà này, ánh trăng đã xuyên qua các kẽ hở lớn chọc thẳng vào đôi mắt sắc lạnh vô tình của Bạch Tiếu.
Nhưng sắc đẹp Bạch Tiếu đã lỡ hòa vào ánh trăng, trước giờ hắn đẹp rồi giờ đây do cộng hưởng ánh trăng hắn lại mang vẻ đẹp ôn nhu nhàn thục.
Ôn nhu nhàn thục: mềm dẻo dịu dàng.
Thấy cô gái kia mãi chẳng nói gì mà cứ nhìn Bạch Tiếu, hắn đành bắt chuyện trước.
"Cô là ai? Sao chúng ta lại ở đây?"
Thiếu nữ dừng khóc nói. "Thì ra là vị huynh đài hồi sáng. Ta là tên Yến Tử, một cô gái trong cái thôn này."
Hắn nghiêng đầu nói. "Nói đi, tình hình của ta và cô."
Cô gái này vừa mới dừng khóc được một lúc thì đến khi Bạch Tiếu nói ra câu trên với Yến Tử thì nước mắt của nàng lại ứa ra tiếp, nói giọng bất lực.
"Chúng ta đều sẽ phải chết."
Sau khi Yến Tử nói xong câu đấy, mọi vật đột nhiên tĩnh lặng. Dường như đang an ủi cái số phận hẩm hiu của hai người.
Bạch Tiếu lãnh băng nói. "Ta sẽ không chết."
"Vậy thì huynh đài cứ thử sức."
Bạch Tiếu nhìn ra ngoài những đốm lửa nổi bật ở ngoài đã khiến hắn hiểu ra. Hắn đang không khác gì một tên phạm nhân vừa bị trói lại còn bị canh giữ. Và có thể những tên khốn ở ngoài kia đang nghe cuộc trò chuyện của hắn và Yến Tử.
"Vậy ít nhất phải cho ta biết cái chết của ta là gì chứ?"
Yến cô nương im lặng một hồi rồi nói.
"Người sắp chết biết nhiều chút chắc sẽ không sao đâu."
Hắn gật gật nói. "Kể đi."
"Được thôi. Ta và Vị huynh đài đã được chọn làm vật hiến tế cho quỷ hoa đỏ."
"Tại sao lại là ta?"
"Vật hiến tế cho quỷ hoa đỏ phải là một đôi nam nữ tuyệt sắc. Nên ta và huynh đài mới bị chọn đấy. Năm nào quỷ hoa đỏ cũng đòi một cặp nam nữ nếu không đúng hẹn thì cả làng sẽ bị diệt."
"Không mời pháp sư sao?"
"Cũng mời nhưng tất cả đều không đấu lại quỷ hoa đỏ."
"Tại sao lại có quỷ hoa đỏ, nó xuất thân từ cái thôn này sao?"
"Tương truyền rằng, quỷ hoa đỏ là một cô gái bị phụ bạc bởi tình yêu."
"Lại là thứ gọi là tình cảm."
Cô nương tức giận nói. "Tôi còn chưa nói hết nữa mà."
"Rồi rồi cô nói đi."
"Quỷ hoa đỏ xuất thân là một cô gái nghèo đem lòng thầm thương một chàng trai con thương nhân. May mắn là chàng trai đó cũng yêu cô gái này."
Theo gót câu chuyện của những năm về trước.
Hiên Liên là cô gái nghèo, hiền lành, chân chất. Luôn luôn chăm chỉ để nuôi năm đứa em thơ khi mà bố mẹ mất sau một trận sạt lở đất.
Chu Thiển là con trai út của một thương nhân giàu có trong làng.
Vào một đêm trăng tròn nọ, hai người hẹn gặp nhau.
Cả hai ngồi với trên một bờ đê. Hiên Liên tựa đầu vào Chu Thiển nói.
"Không biết khi nào ta có thể đến với nhau được nhỉ?"
Bạn đang đọc bộ truyện Nghiệt Lệ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghiệt Lệ, truyện Nghiệt Lệ , đọc truyện Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ chương mới