Giọng nói hắn lanh lảnh, đầy sát khí. Nó khiến cho nàng và ca ca đều phải lạnh sống lưng. Tay nàng run run, đôi mắt tuyệt vọng nhìn con người tưởng chừng quen thuộc giờ lại xa lạ.
Uyển Như không chấp nhận nổi chuyện này, nàng muốn hỏi hắn rất rất nhiều thứ. Nàng chạy lên đến gần hắn, nói.
"Chuyện này là sao, Bạch Tiếu?"
Bạch Tiếu lãnh khốc nhìn nàng. "Chẳng phải rất rõ rồi sao."
Uyển Như sắp khóc đến nơi, nàng tuyệt vọng gào lên. "Tất cả là giả dối sao?"
"Đúng."
"Chàng cũng chưa từng có cảm xúc với ta?"
"Đúng."
"Thù, hận,yêu, ghét, cũng không có?"
"Ta không có bất cứ cảm xúc với ngươi. Kể cả với người khác, đừng mong sự thương hại từ ta."
Nàng quỳ sụp xuống lắc lắc đầu rồi từ từ nhìn người đàn ông mình rất yêu nói những lời như vậy. Nỗi hận trào dâng trong nàng định đi lên tấn công hắn nhưng lại bị ca ca nắm lấy tay kéo ra phía đằng sau nói.
"Muội bị điên à, định làm gì vậy hả?"
Không để cho ca ca của nàng nói tiếp. Bạch Tiếu vung kiếm chém vào không trung. Một lực ma thuật bắn về phía nàng.
Ca ca nhanh trí ấn đầu nàng và cúi đầu xuống mới giúp hai người thoát được mạng.
Uyển Như nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nàng giờ đây chẳng biết là yêu hay là hận nữa.
Nàng không màng đến lời nói của ca ca mình nữa, xông lên tay không tấc sắc vẫn không chút nể sợ. Giờ có lẽ tim nàng rất đau, rất đau. Bị người mình yêu phản bội sao mà không đau được chút.
Nhưng ca ca của nàng chỉ cho nàng chạy được vài bước liền vác nàng lên vai chạy đi. Có thể nói ca ca tàn nhẫn hay hiểu nàng lại để nàng lần cuối nhìn hắn thật rõ trong hình dạng của kẻ điên.
Nàng quẫy đạp, lấy tay đập thùng thụng vào lưng ca ca nói.
"Hiền huynh thả muội ra, muội liều chết với hắn."
Ca ca vẫn cứ chạy cắm đầu cắm cổ chạy không dấu hiệu dừng lại. Hạo Khiêm nói. "Ta biết muội rất đau lòng. Ta biết muội là người trọng tình khó chấp nhận chuyện này. Nhưng ta xin muội hãy nhìn thẳng vào vấn đề một lần, một lần này thôi."
Nàng im lặng không ngang bướng mà quẫy đạp nữa. Từ giơ hai tay đặt lên miệng hét lớn.
"Tên khốn."
Bạch Tiếu đằng xa nghe thấy từ lời từ chữ mà Uyển Như nói, chỉ cười lạnh chỉ tay về hướng nàng và Hạo Khiêm dõng dạc nói.
"Giết ả ta."
Nàng mở to mắt cố gắng nhìn bóng người càng xa dần với nàng. Giờ đây tất cả đều bị che bởi một quân đoàn lính không biết từ đâu tới. Hạo Khiêm quay đầu nhìn thấy nói với Uyển Như.
"Bây giờ ta sẽ thả muội xuống để muội đi tìm cha và rời khỏi đây. Còn ta ở lại đây giữ chân bọn chúng lại."
Không để Uyển Như lựa chọn liền thả nàng xuống. Uyển Như cứ thế mà theo lệnh của ca ca chạy đi tìm cha.
Trên đường gặp nô tỳ hầu cận của cha liền được nô tỳ dẫn đi.
Nàng còn mải mê suy nghĩ thì ca ca của nàng đập vào vai nàng một cái.
"Này đầu óc cứ đi đâu thế đến chỗ dừng chân rồi đây này. Có xuống không thì bảo?"
Nàng phụng phịu dỗi vặt nói. "Muội biết rồi."
Sau khi dừng chân ăn uống xong, lại lên xe tiếp. Đi đường dài nên nàng hơi mệt đã gục xuống vai của ca ca mà ngủ thiếp đi.
Đang ngủ thì xe ngựa đi vào của hòn đá lớn giữa làm cho xe ngựa xóc lên, thế là nàng tỉnh ngủ luôn. Nàng dụi dụi mắt ngáp ngủ nói với ca ca.
"Hiền huynh đến chưa vậy?"
Ca ca nhìn ra cửa sổ nói. "Sắp đến rồi, chúng ta cần phải leo núi nữa mới đến."
"Có vẻ rất lâu đây."
Màn đêm buông xuống, những bóng sáng mập mờ leo lắt trước gió.
Nàng và ca ca đang cố gắng leo lên dốc núi cao. Đằng sau có vài nô tỳ mang vác vài vận dụng. Ca ca dẫn đầu thấy mãi chưa thấy ai leo lên hơn, quay đầu xuống thấy ai cũng chật vật đi lên.
Chàng dừng lại nói.
"Cố lên ở gần đây có một cái hang. Mọi người gắng gượng chút nhé."
Bạn đang đọc bộ truyện Nghiệt Lệ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghiệt Lệ, truyện Nghiệt Lệ , đọc truyện Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ full , Nghiệt Lệ chương mới